Diệp Thành khựng lại, miếng thịt rơi tõm xuống đĩa, tạo ra một tiếng động nhỏ. Không phải anh không biết Lâm Hi Nghiên không ăn được thịt mỡ. Chỉ là nhiều năm như vậy, chỉ còn cô để tâm đến việc anh thích gì hay không thích gì!
Ánh mắt Diệp Thành lộ rõ sự hối hận và áy náy. Anh ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng bế Tiểu Uyên ra khỏi người Lâm Hi Nghiên, thở dài nói, "Cô ăn cơm đi, con bé no rồi." Giọng anh có chút lúng túng, khác hẳn vẻ kiêu căng trước
đó.
Sự im lặng bao trùm cửa tiệm nhỏ bé, nặng nề đến nghẹt thở. Tiểu Uyên trong lòng Diệp Thành cứ không yên, nhoài người muốn bốc lấy đồ ăn trên bàn của mẹ: "Uyên mún ăn... Mún ăn mà."
Diệp Thành túm chặt con bé lại, hơi nghiêm giọng, khế quát: "Con ăn rồi. Để yên cho mẹ ăn đi."
Lâm Hi Nghiên không muốn chạm mắt với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, nhưng lắm lúc phải miễn cưỡng ngước lên, đút cho Tiểu Uyên ít cơm trắng, để nhóc con này ngưng cựa quậy.
Hơn bảy giờ tối, hai cha con vẫn cứ lẩn quẩn trong tiệm hoa của Lâm Hi Nghiên. Cô có phần ái ngại trước sự hiện diện của Diệp Thành nhưng cũng muốn ở bên Tiểu Uyên lâu hơn một chút. Khi có khách đến mua hoa, cô chăm chút gói hoa thành từng bó, còn Tiểu Uyên thì líu lo bên cạnh, đôi lúc còn biết giúp mẹ đưa tới mấy chiếc nơ nhỏ xinh cho cô.
Vừa dọn dẹp xong cửa tiệm, Lâm Hi Nghiên định mở lời với Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3747676/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.