🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thành khựng lại, miếng thịt rơi tõm xuống đĩa, tạo ra một tiếng động nhỏ. Không phải anh không biết Lâm Hi Nghiên không ăn được thịt mỡ. Chỉ là nhiều năm như vậy, chỉ còn cô để tâm đến việc anh thích gì hay không thích gì!

Ánh mắt Diệp Thành lộ rõ sự hối hận và áy náy. Anh ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng bế Tiểu Uyên ra khỏi người Lâm Hi Nghiên, thở dài nói, "Cô ăn cơm đi, con bé no rồi." Giọng anh có chút lúng túng, khác hẳn vẻ kiêu căng trước

đó.

Sự im lặng bao trùm cửa tiệm nhỏ bé, nặng nề đến nghẹt thở. Tiểu Uyên trong lòng Diệp Thành cứ không yên, nhoài người muốn bốc lấy đồ ăn trên bàn của mẹ: "Uyên mún ăn... Mún ăn mà."

Diệp Thành túm chặt con bé lại, hơi nghiêm giọng, khế quát: "Con ăn rồi. Để yên cho mẹ ăn đi."

Lâm Hi Nghiên không muốn chạm mắt với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, nhưng lắm lúc phải miễn cưỡng ngước lên, đút cho Tiểu Uyên ít cơm trắng, để nhóc con này ngưng cựa quậy.

Hơn bảy giờ tối, hai cha con vẫn cứ lẩn quẩn trong tiệm hoa của Lâm Hi Nghiên. Cô có phần ái ngại trước sự hiện diện của Diệp Thành nhưng cũng muốn ở bên Tiểu Uyên lâu hơn một chút. Khi có khách đến mua hoa, cô chăm chút gói hoa thành từng bó, còn Tiểu Uyên thì líu lo bên cạnh, đôi lúc còn biết giúp mẹ đưa tới mấy chiếc nơ nhỏ xinh cho cô.

Vừa dọn dẹp xong cửa tiệm, Lâm Hi Nghiên định mở lời với Diệp Thành, bảo anh mau đưa con về đi, thì Tiểu Uyên đã chạy đến ôm chầm lấy chân cô. Đôi mắt tròn xoe của bé con long lanh nước mắt, mè nheo nói:

"Mẹ ơi... Uyên uốn ngủ dới mẹ."

Giọng nói non nớt của con gái khiến lòng Lâm Hi Nghiên mềm nhũn. Cô cúi xuống bế Tiểu Uyên lên, hôn vào chiếc má phúng phính kia một cái thật sâu, cảm nhận hương sữa quen thuộc trên người con, như sợ sẽ không còn cơ hội để được ôm con như lúc này. Rồi cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, đôi mắt như chứa một tầng sương mỏng, ngập ngừng hỏi anh:

"Tối nay... Để con ở với em một đêm được không?"

Diệp Thành nhìn Lâm Hi Nghiên một hồi lâu. Anh không vội trả lời câu hỏi của cô, chỉ muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào nếu nghĩ mình có ý từ chối. Bỗng chốc, thấy mắt cô đã đỏ hoe, gần như sắp khóc, anh mới giật mình, lúng túng nói:

"Để tôi đưa hai mẹ con về nhà."

Chiếc xe dừng lại dưới chân một khu chung cư kiểu cũ. Diệp Thành tắt máy, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu mới quay sang Lâm Hi Nghiên, ánh mắt đầy nghi hoặc:

"Cô sống ở đây sao?"



"Ừm!" Lâm Hi Nghiên khẽ cười, nhưng trong ánh mắt cô lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Cô cố nén những cảm xúc khó xử trong lòng mình, bình thản nói, "Có hơi cũ một chút, nhưng an ninh hay cơ sở hạ tầng vẫn còn tốt lắm!

"Không giống như khu ổ chuột năm đó đâu!" Nói ra lời cuối cùng, Lâm Hi Nghiên cười nhạt, giọng điệu chua chát. Dường như cô đang tự giễu bản thân mình. Không biết đến bao giờ hoàn cảnh của cô mới có thể ngừng thảm hại khi đối diện với Diệp Thành.

Tiểu Uyên đã ngủ say trong lòng Lâm Hi Nghiên, cô cẩn thận đỡ đầu con bé, gật đầu cảm ơn Diệp Thành, rồi mở cửa bước xuống xe. từng động tác đều thật khẽ, sợ đánh thức giấc ngủ của con. Cũng sợ tự làm đau chính mình.

Lâm Hi Nghiên vừa đi được vài bước thì khựng lại, ngờ vực nhìn người ông đang sóng bước bên cạnh mình.

Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Lâm Hi Nghiên, Diệp Thành đưa túi đồ đựng tả sữa của Tiểu Uyên lên: "Tôi xách đồ của con lên!"

Lâm Hi Nghiên nhíu mày, đưa tay ra định lấy túi đồ, nhưng Diệp Thành đã nhanh tay giằng lấy. Anh nhìn cô, giọng điệu nghiêm nghị: "Con thức đấy."

Cảm nhận được con gái khẽ rục rịch trong lòng, Lâm Hi Nghiên khẽ thở dài. Cô không muốn tranh cãi vô ích nữa, quay người bước đi. Diệp Thành cũng thầm cười, im lặng theo sau.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề được đẩy ra, ánh đèn vàng dịu chiếu rọi lên những bức tường đã ố vàng. Lâm Hi Nghiên thuận tay đặt túi xách của mình lên bàn trà trong phòng khách, rồi bế Tiểu Uyên vào phòng ngủ, để mặc Diệp Thành một mình đứng trơ ra giữa căn nhà. Anh không đi theo cô, chỉ đứng đó một lúc lâu đến rồi chậm rãi tiến lại gần sofa, ngồi xuống đó đợi cô.

Vừa hạ người xuống ghế, điện thoại trong túi xách của Lâm Hi Nghiên reo lên inh ỏi. Diệp Thành mở túi xách, lục tìm điện thoại, muốn gọi cô ra nghe thì hai chữ "Anh Minh" hiện lên trên màn hình đập thẳng vào mắt anh.

Đáy mắt Diệp Thành tối sầm lại, anh nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến mức các khớp tay nổi lên trắng bệch. Sự phẫn nộ đã kiềm nén từ trưa đến giờ lại trào dâng, anh tắt chuông điện thoại, ném mạnh vào túi xách, ngả người ra sau, trên trán hằn lên những đường gân xanh vì giận dữ.

Cạch! Cánh cửa phòng ngủ bật mở, Lâm Hi Nghiên đứng sững lại. Thấy Diệp Thành vẫn còn ở trong nhà mình, cô nhíu mày, ngờ vực hỏi:

"Anh chưa về sao?"

Diệp Thành quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Lâm Hi Nghiên. Anh gắn giọng hỏi:

"Lâm Hi Nghiên... Cô ly hôn với tôi là vì anh ta sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.