🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"A.." Cánh cửa mở ra, Trình Túc Vũ đứng sửng người khi nhìn thấy cả Phó Thiên Minh cùng Diệp Thành đều có mặt ở đây. Ai không biết chứ cô thì biết rất rõ, một người là chồng cũ, một người thì đang muốn theo đuổi bạn thân cô lại trực tiếp chạm mặt nhau như thế này! Cái cảnh tượng chó má gì đây? Bây giờ mình chạy còn kịp không?

Trình Túc Vũ cười gượng, cũng không thể chạy liền được, cô chậm rãi bước vào trong, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giả khùng hỏi: "Đàn anh Phó với anh Thành đều ở đây à?"

Phó Thiên Minh vừa nhìn thấy Trình Túc Vũ sắc mặt anh liền dịu lại, trong mắt tràn đầy vẻ ấm áp, khẽ cười hỏi cô:

"Túc Vũ cũng đến à... Em ăn cơm chưa? Hay ăn phần của anh đi!"

Trình Túc Vũ cười cười, lịch sự từ chối Phó Thiên Minh. Với cái không khí này mà nuốt nổi cơm mới lạ, vừa tới cổ họng đã mắc nghẹn rồi!

Diệp Thành khẽ nhíu mày, anh kéo Trình Túc Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Tiểu Vũ... em biết anh ta à?"

"Vâng... Là đàn anh quen biết khi em đi trao đổi sinh viên ở thành phố C" Trình Túc Vũ gật đầu, thành thật trả lời. Rồi cô liếc nhìn Lâm Hi Nghiên, gấp gáp nói, "Nghiên Nghiên... Mình có việc ở trường, hay mình đi trước nha!" Trong lòng cô lúc bày chỉ có một suy nghĩ, bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào! Đợi bị cả hai thằng cha này hỏi cung sao?

"Tiểu Uyên, dì Vũ đi nha" Trước khi đi, Trình Túc Vũ còn lại gần Tiểu Uyên đang được Phó Thiên Minh bế trên tay, nựng yêu cái má mũm mĩm kia một cái. Rồi chỉ vào mặt mình, hớn hở nói, "Bé đáng yêu....Hôn dì một cái nào!"

Tiểu Uyên cười khúc khích, rướn người xuống, ôm chặt lấy cổ Trình Túc Vũ hít một cái thật mạnh lên má cô. Hai dì cháu cười lớn, còn ôm nhau hôn thêm mấy cái. Đến khi cô vẩy tay tạm biệt mọi người, định rời đi, Phó Thiên Minh lại thấp giọng đề nghị:

"Để anh đưa em về trường."

Trình Túc Vũ thoáng chốc ngỡ ngàng, không hiểu sao anh bỏ cuộc sớm vậy. Không ở lại đại chiến bảy bảy bốn chín hiệp với chồng cũ của người thương sao? Nhưng rồi, suy đi tính lại, cô vẫn gật đầu đồng ý:



"Vâng ạ!" Chung quy là vì Trình Túc Vũ sợ sẽ có án mạng trong tiệm hoa mới khai trương của bạn mình. Ai nhập viện cô cũng không đánh lòng, thôi thì tách hai người này ra vẫn tốt hơn.

Diệp Thành nhìn theo bóng dáng Trình Túc Vũ và Phó Thiên Minh khuất dần, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh. Anh quay sang Lâm Hi Nghiên, hậm hực, mong chờ một lời giải thích. Thế nhưng, cô dường như không hề để ý đến anh, chỉ lơ đãng bày biện đồ ăn mà Phó Thiên Minh đã mang tới.

Im lặng bao trùm căn phòng. Cuối cùng, bản thân không chịu nổi nữa, Diệp Thành đành phải lên tiếng hỏi trước:

"Cô với tên họ Phó đó quen nhau như thế nào?"

Lâm Hi Nghiên không thèm nhìn anh, giọng điệu lạnh như băng, nhàn nhạt đáp: "Hàng xóm."

Diệp Thành khẽ cau mày. Hàng xóm? Bạn từ thuở nhỏ? Thân thiết gớm! Trong lòng anh thật sự rất khó chịu. Một cảm giác mà chính anh cũng không biết đó là gì xâm lấn cả tâm trí. Lâm Hi Nghiên mà anh quen biết, ngoài anh ra, chẳng tiếp xúc với một người đàn ông nào. Vừa ly hôn, đột nhiên ở đâu nhảy ra một Phó Thiên Minh, quen biết cô từ sớm, còn trước cả anh. Quan tâm đến nổi, còn mua cả cơm trưa đem tới tận nơi làm việc của cô.

Diệp Thành ngồi phịch xuống ghế, chẳng cần ai mời, anh gấp miếng thịt kho mà Lâm Hi Nghiên vừa cho ra đĩa lên, bĩu môi chê bai:

"Thịt kho gì mà không có miếng mỡ không thế này?"

Lâm Hi Nghiên nhướn mày, ánh mắt cô thoáng qua một tia thất vọng. Bể Tiểu Uyên vào trong lòng, đút cho con bé một ít cơm trắng, giọng điệu lạnh nhạt nói:

"Em không ăn được thịt mỡ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.