"Tiểu Uyên!" Phó Thiên Minh tròn mắt ngạc nhiên khi phát hiện Tiểu Uyên cũng ở đây. Anh vội vàng đặt cơm trưa mình mua cho Lâm Hi Nghiên lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó nhanh chóng củi người, bế bé con đã ôm lấy chân mình lên, hôn chụt một cái lên má mũm mĩm, trắng hồng kia. Anh cười lớn, yêu chiều trêu chọc, "Ai dô... Mới có mấy tháng không gặp mà mặt của Tiểu Uyên lại phúng phính hơn rồi!"
Tiểu Uyên cười toe toét, đôi mắt long lanh như phát sáng, cho rằng "Min Min" đang khen mình dễ thương. Con bé vòng tay ôm chặt cổ Phó Thiên Minh, chu môi lên hôn mà anh một cái thật sâu mới dứt ra, rồi lại nhìn anh cười khặc khặc thành tiếng.
Khung cảnh ấm áp vui vẻ này lọt vào mắt Diệp Thành khiến cả người anh cứng đờ, đôi mắt bất giác đã hằn đầy tơ máu. Một phần vì kinh ngạc, một phần vì cảm giác phẫn nộ đang cố gắng đè nén trong lòng. Chưa nói đến chuyện người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có mối quan hệ như thế nào với Lâm Hi Nghiên thì cái cách anh ta và con gái anh thân thiết đã khiến anh không thể chấp nhận được. Giống như bản thân bị cướp mất một điều gì đó rất quan trọng, có tức giận cũng có sợ hãi.
Phó Thiên Minh nhìn sang Lâm Hi Nghiên, giọng nói dịu dàng pha chút trách móc: "Sao em không nói là có Tiểu Uyên ở đây... Biết vậy anh đã mua mấy món mà con bé thích rồi!"
Thấy Lâm Hi Nghiên chỉ cười gượng, anh lại chuyển ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3747498/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.