🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tiểu Uyên!" Phó Thiên Minh tròn mắt ngạc nhiên khi phát hiện Tiểu Uyên cũng ở đây. Anh vội vàng đặt cơm trưa mình mua cho Lâm Hi Nghiên lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó nhanh chóng củi người, bế bé con đã ôm lấy chân mình lên, hôn chụt một cái lên má mũm mĩm, trắng hồng kia. Anh cười lớn, yêu chiều trêu chọc, "Ai dô... Mới có mấy tháng không gặp mà mặt của Tiểu Uyên lại phúng phính hơn rồi!"

Tiểu Uyên cười toe toét, đôi mắt long lanh như phát sáng, cho rằng "Min Min" đang khen mình dễ thương. Con bé vòng tay ôm chặt cổ Phó Thiên Minh, chu môi lên hôn mà anh một cái thật sâu mới dứt ra, rồi lại nhìn anh cười khặc khặc thành tiếng.

Khung cảnh ấm áp vui vẻ này lọt vào mắt Diệp Thành khiến cả người anh cứng đờ, đôi mắt bất giác đã hằn đầy tơ máu. Một phần vì kinh ngạc, một phần vì cảm giác phẫn nộ đang cố gắng đè nén trong lòng. Chưa nói đến chuyện người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có mối quan hệ như thế nào với Lâm Hi Nghiên thì cái cách anh ta và con gái anh thân thiết đã khiến anh không thể chấp nhận được. Giống như bản thân bị cướp mất một điều gì đó rất quan trọng, có tức giận cũng có sợ hãi.

Phó Thiên Minh nhìn sang Lâm Hi Nghiên, giọng nói dịu dàng pha chút trách móc: "Sao em không nói là có Tiểu Uyên ở đây... Biết vậy anh đã mua mấy món mà con bé thích rồi!"

Thấy Lâm Hi Nghiên chỉ cười gượng, anh lại chuyển ánh mắt về phía Diệp Thành đang đứng đối diện cô. Dưới ánh nhìn của mình, anh không thể không cảm nhận được vẻ mặt đang đè nén của anh ta, điều đó khiến Phó Thiên Minh cảm thấy vô cùng đắc ý. Anh khế hằng giọng, tỏ ra lịch sự:

"Anh Diệp, tôi chỉ mua có hai phần cơm... Thật ngại quá!"



"Ha.." Diệp Thành cười hắt ra một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Ý tứ đuổi khéo trong lời nói của Phó Thiên Minh quá rõ ràng. Má nó! Mình còn chưa đuổi hắn, hắn là thá gì mà dám đuổi mình.

"Tôi tự đặt cơm cho mình được. Anh không cần ngại!" Diệp Thành gằn giọng, cả người còn cố tình áp sát Lâm Hi Nghiên. Ánh mắt anh đảo qua Phó Thiên Minh, chứa đựng một sự thách thức ngầm, như muốn khẳng định vị trí của mình.

Bóng tối bao trùm lấy con ngươi của Phó Thiên Minh. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh Lâm Hi Nghiên và Diệp Thành đứng bên cạnh nhau, không thể không nghĩ đến ngày cô khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, bước vào lễ đường đường, gả cho anh ta. Chỉ cần trong đầu hiện lên cảnh tượng ấy, trái tim anh giống như bị bóp nghẹt, một cảm giác đau nhói lan tỏa khắp cơ thể. Anh tự trách mình sao năm đó lại đi du học. Tự trách mình sao lại lỡ mất cô vào tay một người đàn ông khác mà người ta còn chẳng đối xử tốt với cô.

Tất nhiên, Lâm Hi Nghiên chưa từng chia sẻ về hôn nhân của mình trước mặt Phó Thiên Minh. Nhưng nếu Diệp Thành là một người chồng tốt, thì người khao khát tình cảm gia đình như Lâm Hi Nghiên sẽ không bao giờ đưa ra quyết định ly hôn.

Không gian nhỏ trong cửa tiệm hứng chịu sự lạnh lẽo từ hai người đàn ông này, trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. Lâm Hi Nghiên thật sự cũng rất khó xử, không biết phải làm sao để xoa dịu bầu không khí căng thẳng này. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang sự im lặng. Giọng nữ trong trẻo, lảnh lót vọng vào bên trong:

"Nghiên Nghiên yêu dấu... Tớ đến chơi với cậu đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.