Lâm Hi Nghiên nhìn Diệp Thành, thấy rõ sự mệt mỏi và bất lực trong ánh mắt anh. Tim cô thắt lại, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy. Vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Uyên khẽ khàng nói:
"Tiểu Uyên... Hôn mẹ một cái nào!"
Tiểu Uyên ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mẹ. Con bé vội vàng dùng tay áo quệt đi nước mắt, nước mũi trên mặt mình, ôm chặt lấy cổ Lâm Hi Nghiên, chu môi hít một cái thật mạnh trên má cô. Khi buông ra, con bé còn xoa xoa da thịt mềm mại đã dính nước mũi của mình, cười khặc khặc vì vui vẻ.
Lâm Hi Nghiên cũng bị hành động quan tâm vụng về của con gái làm cho bật cười. Cô ôm chặt Tiểu Uyên vào lòng, hôn lên trán, lên mũi, lên má con bé, "Con gái của mẹ ngoan quá!"
Diệp Thành nhìn hai mẹ con đùa giỡn với nhau, trái tim anh như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang đục khoét, đau đến không thở nổi . Anh tiến lại gần, ngón tay run rẩy chạm vào má Lâm Hi Nghiên, nhẹ nhàng lau đi lớp chất nhày do nước mũi của Tiểu Uyên để lại trên khuôn mặt cô.
Lâm Hi Nghiên giật mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, cô ngượng ngùng né tránh sự đụng chạm của anh, không biết phải đối diện với người đàn ông này như thế nào khi mối quan hệ hiện tại của cả hai chỉ được nhắc đến cùng nhau trên giấy khai sinh của con nhỏ.
Lâm Hi Nghiên bế Tiểu Uyên đặt lên ghế xếp nghỉ trưa của mình, đưa cho con bé điện thoại của mình. Đợi đến khi con gái say sưa với những nhân vật hoạt hình trên phim, cô mới quay sang nhìn Diệp Thành. Ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng tách rời. Cả hai đều có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đầu.
Ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên những cuốn sách giáo khoa lớp 12 được
xếp gọn trên bàn cắm hoa của Lâm Hi Nghiên. Anh kinh ngạc nhìn cô, ngờ vực hỏi:
"Cô đang tính ôn thi đại học lại sao?"
Lâm Hi Nghiên nhìn theo hướng mà Diệp Thành vừa dời mắt, cô khẽ cười gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Em đã bỏ lỡ nó suốt 3 năm rồi... Bây giờ có thời gian liền muốn bắt đầu lại!"
Việc không thể vào đại học chính là tiếc nuối lớn trong đời Lâm Hi Nghiên. Thời kỳ mang thai Tiểu Uyên, sức khỏe yếu ớt cộng với những căng thẳng trong mối quan hệ với Diệp Thành đã khiến cô kiệt sức. Mỗi buổi sáng, đều nhìn gương mặt cau có của anh mà bắt đầu ngày mới, cả tinh thần và sức khỏe đều gặp chướng ngại. Cuối cùng, điểm thi năm đó của cô chỉ đủ để tốt nghiệp trung học phổ thông, hoàn toàn không có khả năng vào một trường đại học chất lượng tốt.
Diệp Thành nghiến chặt môi mình, nhìn Lâm Hi Nghiên với ánh mắt phức tạp. Anh nhớ lại năm đó, có lơ đãng hỏi cô vì sao không học đại học. Sinh con ra có thể thuê bảo mẫu, mẹ anh cũng có thể giúp cô trông con. Cô lúc đó chỉ gượng cười, nói mình thi không đạt, anh luôn cảm thấy khó hiểu. Thành tích của cô không phải quá xuất sắc, nhưng cũng không đến nổi thi không đạt. Những suy nghĩ đó anh cũng chỉ giữ trong lòng, chưa bao giờ thốt ra khỏi miệng, không muốn thể hiện mình có ý quan tâm cô.
Mấy bước chân ngăn cách giữa họ lúc này dường như là một vực thẳm. Diệp Thành nhìn Lâm Hi Nghiên, trái tim anh như bị siết chặt. Đúng lúc anh muốn bước lại gần cô thì chuông cửa lại kêu lên, giọng nói một người đàn ông vọng vào trong tiệm:
"Nghiên Nghiên... Hôm nay ra tòa sao rồi, có thuận lợi không?"
Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ lịch lãm bước vào. Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Diệp Thành đang đứng đối diện Lâm Hi Nghiên. Nụ cười trên môi anh ta tắt lịm, lời đến cửa miệng bỗng chốc nghẹn lại.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại quay về với bộ dạng điềm tĩnh, lịch lãm của mình, đảo mắt nhìn sang Lâm Hi Nghiên, khẽ cười, thấp giọng hỏi:
"Ai vậy Nghiên Nghiên?"
Diệp Thành cau mày, ánh mắt sắc lẹm như dao găm đâm thẳng vào người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện, còn gọi tên thân mật của cô. Không chờ Lâm Hi Nghiên trả lời, anh gắn giọng đáp: "Diệp Thành." Giọng anh trầm thấp, chứa đầy sự tức giận và ghen tuông mà chính anh cũng không nhận ra.
Người đàn ông kia cười nhạt, ánh mắt anh ta quét qua Diệp Thành rồi dừng lại trên Lâm Hi Nghiên. "Chồng cũ của Nghiên Nghiên à?" Giọng nói anh ta đầy ẩn ý, còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "Chồng cũ" như ngầm khiêu khích Diệp
Thành.
Rồi anh ta tiến lại gần, giới thiệu một cách đầy vẻ tự tin: "Còn tôi họ Phó, tên Thiên Minh, là bạn từ thuở nhỏ của Nghiên Nghiên.
Không khí trong cửa tiệm như đông cứng lại. Diệp Thành siết chặt nắm tay, các khớp tay nổi lên trắng bệch. Cảnh tượng trước mắt này quá đỗi quen thuộc, hình như anh từng gặp ở đâu đó rồi! Câu nói của Chu Mạn Mạn ngày nào ùa về trong đầu anh: "Chị tên Chu Mạn Mạn... Là bạn thuở nhỏ của Diệp Thành. Rất vui được gặp em!". Diệp Thành nghiến răng chỉ biết thầm chửi thề trong lòng: "Má nó! Nhân quả tuần hoàn mà mẹ hay lải nhải đây sao?"
Diệp Thành phải khó khăn lắm mới kiềm chế được lửa giận đang bùng bùng trong lòng mình, anh cười hắt ra một hơi, nhìn Phó Thiên Minh đắc ý nói: "Ha... Để tôi giới thiệu với anh Phó đây con gái của chúng tôi..." Bạn từ thuở nhỏ thì đã là cái gì, ông đây còn có cả con chung!
"Tiểu... Diệp Thành vừa định gọi con gái ra chào người quen của mẹ thì bất ngờ Tiểu Uyên đã nhảy phốc xuống ghế từ lúc nào, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy về phía Phó Thiên Minh. Con bé cười toe toét, hai tay vỗ tay liên hồi mừng rỡ, nhào vào lòng anh ta: "Min... Min..."
Diệp Thành đứng như trời trồng, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng khinh khủng trước mặt mình... Sao con gái của mình lại thân thiết với cái tên này như vậy? Họ gặp nhau rồi sao? Gặp nhau lúc nào? Hàng vạn câu hỏi bủa vậy tâm trí Diệp Thành khiến anh chỉ biết hậm hực nhìn sang Lâm Hi Nghiên, muốn có câu trả lời từ cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]