Khóe môi Diệp Thành giật giật, nụ cười trên môi tắt lịm. Không khí lãng mạn, cuồng nhiệt mà anh cố công tạo ra đã bị Lâm Hi Nghiên dùng một gáo nước lạnh dội sạch. Anh rút điện thoại từ túi quần, nhìn cô hậm hực nói:
"Chuyển khoản." Dù sao cũng không sai biệt với mục đích ban đầu của anh.
"Đưa tiền mặt." Lâm Hi Nghiên nhướn mày, lạnh giọng nói. Cô có điên mới đưa cho Diệp Thành số tài khoản của mình. Lúc cô mới dọn khỏi nhà, cứ cách hai ngày anh lại chuyển tiền vào tài khoản của cô. Lâm Hi Nghiên đã chuyển hết lại, nói rõ cô không cần, nhưng Diệp Thành cứ lì lợm như vậy, bảo cô sống bên ngoài cái gì cũng cần đến tiền, xem cô chẳng khác gì con nhóc 15 tuổi mà anh nhặt về rồi dúi tiền nuôi lớn như sáu năm trước.
Cuối cùng, Lâm Hi Nghiên khóa tài khoản cũ, làm lại hai tài khoản mới, một cái dùng cho cá nhân, một cái dùng cho cửa tiệm. Hai cái này, Diệp Thành đừng hòng biết được cái nào... Phiền muốn chết!
Diệp Thành cười hắt ra một hơi, trong lòng thật sự muốn cắn nát cái miệng nhỏ trước mặt. Cái gì cô cũng nói được, ở gần Trình Túc Vũ lâu quá, học gì không học, chỉ học được cái mồm miệng móc họng người ta là giỏi.
Diệp Thành không muốn đưa tiền mặt cho Lâm Hi Nghiên, mua hoa là phụ, biết số tài khoản của cô mới là chính. Hai người cứ đứng đó nhìn nhau, chờ đợi đối phương nhượng bộ trước.
Reng... Reng... Đúng lúc này, chuông điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3747324/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.