🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khóe môi Diệp Thành giật giật, nụ cười trên môi tắt lịm. Không khí lãng mạn, cuồng nhiệt mà anh cố công tạo ra đã bị Lâm Hi Nghiên dùng một gáo nước lạnh dội sạch. Anh rút điện thoại từ túi quần, nhìn cô hậm hực nói:

"Chuyển khoản." Dù sao cũng không sai biệt với mục đích ban đầu của anh.

"Đưa tiền mặt." Lâm Hi Nghiên nhướn mày, lạnh giọng nói. Cô có điên mới đưa cho Diệp Thành số tài khoản của mình. Lúc cô mới dọn khỏi nhà, cứ cách hai ngày anh lại chuyển tiền vào tài khoản của cô. Lâm Hi Nghiên đã chuyển hết lại, nói rõ cô không cần, nhưng Diệp Thành cứ lì lợm như vậy, bảo cô sống bên ngoài cái gì cũng cần đến tiền, xem cô chẳng khác gì con nhóc 15 tuổi mà anh nhặt về rồi dúi tiền nuôi lớn như sáu năm trước.

Cuối cùng, Lâm Hi Nghiên khóa tài khoản cũ, làm lại hai tài khoản mới, một cái dùng cho cá nhân, một cái dùng cho cửa tiệm. Hai cái này, Diệp Thành đừng hòng biết được cái nào... Phiền muốn chết!

Diệp Thành cười hắt ra một hơi, trong lòng thật sự muốn cắn nát cái miệng nhỏ trước mặt. Cái gì cô cũng nói được, ở gần Trình Túc Vũ lâu quá, học gì không học, chỉ học được cái mồm miệng móc họng người ta là giỏi.

Diệp Thành không muốn đưa tiền mặt cho Lâm Hi Nghiên, mua hoa là phụ, biết số tài khoản của cô mới là chính. Hai người cứ đứng đó nhìn nhau, chờ đợi đối phương nhượng bộ trước.

Reng... Reng... Đúng lúc này, chuông điện thoại Diệp Thành lại rung lên. Anh nhìn màn hình, ánh mắt lóe lên một tia xảo quyệt. Đưa điện thoại về phía Lâm Hi Nghiên, giọng nói trầm thấp:

"Muốn nghe giọng của con không?"

Trái tim Lâm Hi Nghiên như hẫng đi một nhịp, nhìn hai chữ "Dì Tô" trên màn h

hình điện thoại, cô cũng như Diệp Thành, đoán Tiểu Uyên đã ngủ dậy, khóc lóc đòi gặp ba nên dì Tô mới gọi điện cho anh. Ánh mắt cô né tránh Diệp Thành, gật đầu miễn cưỡng, trong lòng như có ngàn con sóng xô đẩy.

Diệp Thành mím môi cười, anh biết ngay dù hai người có căng thẳng như thế nào, chỉ cần nhắc đến Tiểu Uyên, trái tim Lâm Hi Nghiên liền mềm nhũn ra. Anh trượt màn hình lên trên, mở loa ngoài, thuận thế áp sát vào người con gái trước mặt, trầm giọng lên tiếng:

"Alo."

"Ông chủ... Tòa án vừa gửi giấy thông báo đến!"

Chỉ một câu nói của Dì Tô từ đầu dây bên kia truyền đến, Diệp Thành lẫn Lâm Hi Nghiên đều sửng người. Không khí xung quanh cả hai như ngưng động, ánh mắt chứa đựng những suy nghĩ riêng tư phức tạp nhìn chằm chằm về phía đối phương.



"Tôi biết rồi!" Diệp Thành hắng giọng trả lời, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại. Lúc anh định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Lâm Hi Nghiên chặng miệng cắt ngang.

"Anh về đi... Hẹn gặp lại trên tòa!" Lâm Hi Nghiên lạnh lùng đẩy Diệp Thành ra xa người mình, ánh mắt cô đầy những cảm xúc rối bời, chăm chăm nhìn xuống mặt sàn để che giấu. Cô đẩy bó hoa hồng vào ngực Diệp Thành, giọng nói không chút cảm xúc, "Tặng anh luôn đó... Xem như là quà ly hôn!"

"..." Diệp Thành đứng sững lại, trái tim như bị bóp nghẹt. Cảm giác khó chịu cứ như một cục u nghẹn cứng trong cổ họng, khiến anh bức bối vô cùng. Không biết bản thân phải nói gì, phải làm gì trong lúc này... Giống như người mất hồn ôm bó hoa trong lòng, rời khỏi cửa tiệm.

Ngày hai người chính thức đường ai nấy đi, bầu trời trong xanh đến lạ thường, nắng vàng trải khắp mọi nẻo đường trên phố, gió xuân thoảng qua, mang theo chút hương hoa, như thể muốn xóa nhòa nỗi buồn của lòng người. Lúc rời khỏi tòa án, Diệp Thành còn hỏi Lâm Hi Nghiên muốn anh đưa về không nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu.

Diệp Thành đứng đó, nhìn vào khoang xe taxi. Ánh nắng chiếu nghiêng trên mái tóc Lâm Hi Nghiên, tạo nên một vầng hào quang mỏng manh. Anh cố gắng nhìn cô thật lâu cho đến khi chiếc xe khuất hẳn dưới tầm mắt mình.

Từ tòa án về đến cửa tiệm, Lâm Hi Nghiên cứ như một con rối gỗ vô hồn. Cô ngồi đó, lẳng lặng nhìn những bông hoa vẫn còn trong bọc lưới, quyết định của tòa án cứ văng vẳng bên tai cô "...Chấm dứt quan hệ vợ chồng giữa nguyên đơn Lâm Hi Nghiên và bị đơn Diệp Thành". Nước mắt trong khóe mi cứ vô thức tuôn ra, rõ ràng là do chính cô quyết định buông tay, nhưng bây giờ bản thân lại ngồi đây khóc lóc thảm hại như thế này... Thật là mất mặt! Lâm Hi Nghiên bật cười tự giễu chính mình.

"Mẹ ơi... Mẹ.." Bất chợt, tiếng gọi non nớt vang lên từ phía sau, như một tia nắng xuyên qua màn đêm u ám. Lâm Hi Nghiên giật mình quay đầu nhìn lại, hai mắt mở to vừa kinh ngạc vừa xúc động, "Tiểu Uyên!"

Tiểu Uyên vùng vẫy trong lòng Diệp Thành, đôi chân nhỏ đạp loạn xạ, hai tay chìa về phía Lâm Hi Nghiên. Vừa được thả xuống, con bé mếu máo khóc lớn, lao như một mũi tên về phía trước, ôm chặt lấy mẹ.

Lâm Hi Nghiên cảm nhận được một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Trái tim người mẹ như vỡ òa, bao nhiêu cảm xúc dâng trào trong phút chốc. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm mái tóc mềm mượt của con. Cô vùi mặt vào hõm cổ con nấc nghẹn thành từng tiếng.

Khi bóng dáng cao lớn của Diệp Thành phủ lên người hai mẹ con, Lâm Hi Nghiên từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Vừa mới chia tay chưa đầy một tiếng, giờ anh lại xuất hiện ở đây, còn mang theo Tiểu Uyên, khiến cô không khỏi hoang mang.

Lâm Hi Nghiên không hiểu Diệp Thành có ý gì, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc quá nhiều, ngờ vực hỏi:

"Sao anh lại đưa con đến đây?"

"Con bé phá nát văn phòng tôi đòi gặp mẹ..." Giọng Diệp Thành khàn đục, anh hạ mình, nửa ngồi, nửa quỳ trước mặt Lâm Hi Nghiên. Tay anh vụng về lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cô, trong lòng không khỏi xót xa. Mắt đã sưng đến như vậy, rõ ràng không phải vừa gặp Tiểu Uyên mới khóc. Anh thở hắt ra một hơi, bất lực, ngập ngừng nói, "Tôi cũng hết cách... Hết cách với con, cũng hết cách với mẹ nó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.