🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, Lâm Hi Nghiên cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể Diệp Thành. Cô làm như không thấy, quay đầu mở cửa, chuồn êm khỏi xe. Ai mà dại ngồi đó đợi anh nổi điên lên rồi xử mình

Vừa kịp xoay chìa khóa vào ổ, một cái bóng cao lớn đã bao trùm lấy Lâm Hi Nghiên. Cô giật mình, trái tim đập thình thịch. Quay đầu lại, Diệp Thành đứng ngay sau lưng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô. Cô mím môi, bây giờ mới biết sợ là gì. Giọng điệu hơi hạ xuống, dè dặt hỏi:

"Làm gì vậy?"

Diệp Thành nheo mắt nhìn bộ dạng đề phòng mình của người con gái trước mặt, anh có chút buồn cười nhưng đều thu liễm hết vào trong, thấp giọng nói:

"Chẳng phải bán hoa sao? Gói cho tôi một bó"

Lâm Hi Nghiên nhíu mày, không biết anh thật sự muốn mua hoa, hay muốn làm khó cô đã trả thù chuyện lúc nãy. Nhưng dù sao cũng là khách mở hàng, không thể đuổi đi được. Cô quay đầu, đẩy cửa bước vào trong, giọng điệu nhàn nhạt hỏi:

"Anh muốn gói hoa gì?"

Ánh mắt Diệp Thành lướt qua những bình cắm hoa đủ loại trong cửa tiệm, rồi dừng lại trên người Lâm Hi Nghiên. Giọng nói trầm thấp, đầy ẩn ý hỏi:

"Đàn ông tặng cho phụ nữ thì nên gói hoa gì?"

Lâm Hi Nghiên khựng người, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bình tĩnh lại. Cô quay đầu nhìn Diệp Thành, môi mỉm cười, nhẹ giọng nói:



"Còn phải xem tặng nhân dịp gì, ý nghĩa gì,... Và người phụ nữ đó là ai nữa." Nói ra câu này, Lâm Hi Nghiên giống như tự đâm vào tim mình một nhát dao sắc nhọn. Tên khốn trước mặt bao nhiêu năm làm vợ chồng còn chưa tặng mình được bó hoa nào, giờ lại bắt mình gói hoa cho hắn tặng người khác... Dù đã cố gắng nghĩ thoáng rất nhiều nhưng cô vẫn không khỏi chạnh lòng.

Diệp Thành làm điệu bộ trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi lại nhếch miệng cười, tiến đến gần Lâm Hi Nghiên, ngả ngớn hỏi:

"Muốn tặng xong rồi trực tiếp bế lên giường luôn thì hoa gì?

Hai mắt Lâm Hi Nghiên trợn tròn, khuôn mặt đỏ gay lên vì tức giận xen lẫn xấu hổ. Cô cắn chặt môi dưới, lòng đau nhói khi nghĩ đến cái tên "Chu Mạn Mạn". Giọng nói nghẹn lại, có chút lắp bắp:

"Vậy... Tặng hoa hồng đỏ đi!" Cô nói rồi đẩy mạnh người đàn ông đang áp sát mình ra, gom hết hoa hồng đỏ trong cửa tiệm, gói thành một bó thật lớn. Ít nhất cũng phải kiếm được một khoản lời thật lớn từ tên khốn này... Không thể để mình quá thiệt thòi.

Diệp Thành đứng trước bàn làm việc của Lâm Hi Nghiên, nhìn những bông hoa đỏ rực như máu được gói lại thành bó trong lớp giấy nhám đen kịt mà lòng cảm thấy mất mát. Anh thở hắt ra một hơi, thấp giọng hỏi:

"Không hỏi tôi mua hoa tặng ai à?"

Lâm Hi Nghiên khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, đưa bó hoa về phía anh, giọng điệu bình thản nói:

"Anh muốn viết thiệp giúp sao? Bên em miễn phí dịch vụ đó"

Diệp Thành sầm mặt, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua Lâm Hi Nghiên. Cô rùng mình, cảm giác như bị một con thú hoang đang rình rập. Bó hoa hồng to lớn nặng trĩu cả cánh tay vẫn chưa có người đón lấy, trở nên vô cùng lạc lõng.



Vừa định đặt xuống bàn, Diệp Thành đã đột ngột giật lấy, trong lúc Lâm Hi Nghiên còn chưa kịp phản ánh, anh đã áp sát người cô, bàn tay to lớn kẹp chặt gáy nhỏ của người con gái, cánh môi hung hăng đè lên môi cô.

"Ưm... Diệp..." Lâm Hi Nghiên giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu né tránh. Cánh môi Diệp Thành phớt qua má cô, rồi bất ngờ nhân cơ hội chiếm lấy môi đào đang hé mở.

Chiếc lưỡi thô dày của Diệp Thành luồn vào trong, quấn lấy chiếc lưỡi thơm mềm của Lâm Hi Nghiên rồi dùng lực mút mạnh. Cô đau quá, khẽ kêu lên một tiếng, bấu chặt lấy bả vai anh, rướn người lên trên né tránh.

Diệp Thành không cho Lâm Hi Nghiên bất kỳ cơ hội nào để kháng cự. Bàn tay anh rắn rỏi trượt từ gáy xuống eo cô, siết chặt lấy cơ thể mềm mại. Anh nâng bổng cô lên, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, rồi ép sát cơ thể mình vào người cô. Nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, như muốn nghiền nát đôi môi của người con gái dưới thân mình. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười, niềm nở như thật sự chỉ muốn bán hàng của Lâm Hi Nghiên, anh càng cảm thấy khó chịu. Càng nghĩ anh càng muốn nuốt luôn cô vào bụng. Trừng phạt cái miệng thích nói mấy lời khiêu khích của cô.

Khi cánh môi được buông tha, Lâm Hi Nghiên cảm thấy cả người mềm nhũn, cô khó khăn hít lấy từng ngụm không khí, hai mắt đỏ hoe, còn như chứa một tầng sương mỏng, uất ức nhìn Diệp Thành.

Ánh mắt Diệp Thành đầy ý cười khi anh chạm vào đôi môi sưng tấy của Lâm Hi Nghiên. Anh đặt bó hoa đỏ rực vào lòng cô, giọng nói khàn khàn pha chút trêu chọc:

"Về nhà nhớ cắm hoa vào bình!"

Dứt lời, Diệp Thành vẫn không dời mắt khỏi gương mặt ửng hồng của Lâm Hi Nghiên, anh đợi cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng bừng, tức giận mắng anh mấy câu. Lúc đó, anh sẽ lại dùng miệng bịt kín đôi môi đang run rẩy của cô.

Lời nói của Diệp Thành như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lâm Hi Nghiên. Cô trừng mắt nhìn anh, hai má ửng đỏ vì tức giận. Cắn chặt môi, cô cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang bùng cháy trong lòng, nói bằng giọng lạnh lùng:

"Trả tiền... Trả tiền đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.