🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn một tuần sau đó, Lâm Hi Nghiên mới dám về biệt thự thăm Tiểu Uyên. Hôm nào, Diệp Thành cũng chụp đầy hình con gái gửi cho cô. Mấy ngày đầu, mặt mũi con bé lúc làm gì cũng lấm lem nước mắt. Nhưng Tiểu Uyên thích nghi cũng rất tốt, buổi tối chỉ cần call video với cô một lúc, con bé sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, còn nở nụ cười tươi rói chào mẹ. Mỗi lần như vậy, trái tim cô giống như bị bóp nghẹt, đau đến không thể thở thổi nhưng vẫn phải gượng cười tạm biệt con.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời cuối đông vẫn có chút nóng gắt. Lâm Hi Nghiên gạt mồ hôi trên trán mình, đứng đợi trước cổng một lúc, từ trong biệt thự, một người phụ nữ trung niên vội vã bước nhanh về phía cô, nhìn thấy người lạ sau cánh cổng sắt, bà cẩn thận lên tiếng hỏi:

"Xin hỏi... Cô đây là?"

"Con là mẹ của Tiểu Uyên!" Lâm Hi Nghiên khẽ cười, nhẹ giọng trả lời. Cô biết người phụ nữ trước mặt là bảo mẫu mà Diệp Thành tìm cho Tiểu Uyên. Trước khi chính thức nhận người vào nhà làm việc, anh còn gửi lý lịch của bảo mẫu cho cô xem trước. Dì Tô mới hơn 40, trước kia là giáo viên mầm non, có kinh nghiệm nhiều năm trong việc chăm sóc trẻ em. Diệp Thành cũng nói dì ấy chăm sóc Tiểu Uyên rất tốt, tuần này còn tăng 100g, trên cái mặt nhỏ kia đều là nọng.

"A..." Dì Tô lúc này mới nhìn rõ mặt Lâm Hi Nghiên, bà mừng rỡ, vội vàng mở cổng cho cô, "Bà chủ... Bà chủ vào nhà."

"Không... Không... Dì cứ gọi con là Nghiên Nghiên được rồi!" Lâm Hi Nghiên giật mình, vội vàng xua tay, ái ngại nói. Cô với Diệp Thành đã ly hôn, ai là bà chủ căn nhà này về sau còn chưa biết, xưng hô như vậy thật sự không phù hợp.

Dì Tô cười cười, không nói thêm gì nữa. Ông chủ dặn sao thì bà gọi vậy. Còn phải chạy vào nhà, báo tin người đã đến cho cậu ấy nữa!

Lâm Hi Nghiên thoáng nhìn lên cửa sổ phòng của Tiểu Uyên, giọng nói cô khẽ khàng: "Giờ này con bé có phải đang ngủ trưa không?"

Dì Tô cười hiền gật đầu: "Vâng... Con bé đang ngủ trong phòng, cô lên đi ạ!"

Lâm Hi Nghiên ngồi bên giường, im lặng nhìn con gái đang ngủ say. Cô khẽ đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của con, mới mấy ngày không gặp, sao cô có cảm giác con gái đã lớn hơn nhiều. Rồi sau này, trên hành trình trưởng thành của con, có lẽ cô sẽ bỏ lỡ rất nhiều thời khắc quan trọng.



Nghĩ đến chuyện này, khóe mắt Lâm Hi Nghiên lại đỏ ửng, sống mũi cay cay. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc má ửng hồng của Tiểu Uyên, khế thì thầm với con

"Bé con của mẹ... Phải nghe lời ba con đó!"

Cạch! Cánh cửa phòng ngủ đột ngột bật mở. Lâm Hi Nghiên giật mình quay đầu nhìn lại. Diệp Thành đứng ngay cửa, hơi thở anh gấp gáp, trong đáy mắt còn thoáng vui mừng khi nhìn thấy cô.

Lâm Hi Nghiên có phần bối rối nhìn người đàn ông trước mặt. Cô đã canh chuẩn giờ ngủ của Tiểu Uyên, cũng chọn lúc anh không có ở nhà để đến thăm con, không ngờ vẫn phải chạm mặt. Cô khẽ cười gượng gạo, giả vờ bình tĩnh hỏi:

"Sao giờ này anh lại về nhà?"

"Tôi để quên tài liệu." Diệp Thành nói vội. Trong lòng có chút chột dạ, anh lảng tránh ánh mắt nghi ngờ của Lâm Hi Nghiên, nhìn sang Tiểu Uyên, giả vờ lơ đãng hỏi, "Con ngủ rồi sao?"

Vừa dứt lời, bước chân Diệp Thành tiến nhanh về phía giường, càng lúc càng áp sát Lâm Hi Nghiên.

"Anh đừng làm ồn!" Lâm Hi Nghiên hoảng hốt, ra hiệu cho Diệp Thành đi chậm lại, cô quay đầu nhìn Tiểu Uyên, vừa đau lòng, vừa lo lắng nói, "Để con thức dậy thấy em, lại đòi mẹ."

Diệp Thành nghiến chặt răng mình, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi Nghiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ xíu đang say giấc của con gái, chốc chốc lại lén nhìn sang cô.

Trong lòng Diệp Thành lúc này xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Nghe dì Tô nói cô đến thăm Tiểu Uyên, anh vứt hết mấy tài liệu còn dang dở để quay về nhà, nhìn thấy Lâm Hi Nghiên, anh vui đến nổi suýt bật cười thành tiếng, nhưng cô nhìn thấy anh lại ngượng ngùng, gượng gạo, trái tim anh giống như bị bóp nghẹt, khó chịu vô cùng. Biết là con gái quan trọng, nhưng cũng không đến mức coi anh như người xa lạ chứ?



Căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Tiểu Uyên. Lâm Hi Nghiên và Diệp Thành ngồi bên cạnh nhau nhưng khoảng cách giữa họ lại như một vực thẳm không đáy, tâm trí mỗi người đều chìm vào những suy nghĩ riêng.

Lâm Hi Nghiên không biết nói gì với Diệp Thành, vả lại cô chỉ muốn yên tĩnh ở bên Tiểu Uyên một lúc, trước khi con bé thức dậy thì ra về. Diệp Thành lại thừa hiểu ý định của cô, anh cứ ngồi im ở đấy, chỉ chờ đến khi cơ thể người con gái bên cạnh khẽ rục rịch, anh liền nhanh miệng nói:

"Tôi đưa cô về."

"Không cần đâu." Lâm Hi Nghiên mỉm cười gượng gạo, "Em tự về được mà."

Diệp Thành nhìn Lâm Hi Nghiên cười hắt ra một hơi đầy ẩn ý, trầm giọng hỏi:

"Còn chưa ly hôn chính thức mà ngồi cùng một chiếc xe với tôi đã thấy khó chịu rồi sao?"

Câu nói của Diệp Thành khiến Lâm Hi Nghiên cảm thấy ngột ngạt. Cô gật đầu, nhưng trong lòng tràn đầy sự bất mãn. Rõ ràng anh đang cố ý nói với cô, một ngày hai người chưa ra tòa, cô vẫn là vợ anh, mối quan hệ của cả hai vẫn chưa thể rạch ròi như cô nghĩ. Nếu ngay cả mặt mũi cũng không cho anh, thì biết đâu anh sẽ lật lọng giữa chừng.

Theo địa chỉ mà Lâm Hi Nghiên nói, Diệp Thành dừng xe trước một tiệm hoa trên con phố nhỏ. Anh nhìn biển hiệu "The Flower Nook" bên ngoài, rồi lại nhìn sang Lâm Hi Nghiên, nhướn mày hỏi:

"Cô đến đây mua hoa à?"

"Không!" Lâm Hi Nghiên lắc đầu, cô khẽ cười nhìn Diệp Thành, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa mấy phần trả đũa, ẩn ý nói, "Là cửa tiệm của em đó... Sau này anh có mua hoa tặng bạn gái, nhớ đến ủng hộ em nha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.