Hơn một tuần sau đó, Lâm Hi Nghiên mới dám về biệt thự thăm Tiểu Uyên. Hôm nào, Diệp Thành cũng chụp đầy hình con gái gửi cho cô. Mấy ngày đầu, mặt mũi con bé lúc làm gì cũng lấm lem nước mắt. Nhưng Tiểu Uyên thích nghi cũng rất tốt, buổi tối chỉ cần call video với cô một lúc, con bé sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, còn nở nụ cười tươi rói chào mẹ. Mỗi lần như vậy, trái tim cô giống như bị bóp nghẹt, đau đến không thể thở thổi nhưng vẫn phải gượng cười tạm biệt con.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời cuối đông vẫn có chút nóng gắt. Lâm Hi Nghiên gạt mồ hôi trên trán mình, đứng đợi trước cổng một lúc, từ trong biệt thự, một người phụ nữ trung niên vội vã bước nhanh về phía cô, nhìn thấy người lạ sau cánh cổng sắt, bà cẩn thận lên tiếng hỏi:
"Xin hỏi... Cô đây là?"
"Con là mẹ của Tiểu Uyên!" Lâm Hi Nghiên khẽ cười, nhẹ giọng trả lời. Cô biết người phụ nữ trước mặt là bảo mẫu mà Diệp Thành tìm cho Tiểu Uyên. Trước khi chính thức nhận người vào nhà làm việc, anh còn gửi lý lịch của bảo mẫu cho cô xem trước. Dì Tô mới hơn 40, trước kia là giáo viên mầm non, có kinh nghiệm nhiều năm trong việc chăm sóc trẻ em. Diệp Thành cũng nói dì ấy chăm sóc Tiểu Uyên rất tốt, tuần này còn tăng 100g, trên cái mặt nhỏ kia đều là nọng.
"A..." Dì Tô lúc này mới nhìn rõ mặt Lâm Hi Nghiên, bà mừng rỡ, vội vàng mở cổng cho cô, "Bà chủ... Bà chủ vào nhà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3746684/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.