Một ngày của Diệp Thành với Tiểu Uyên thật sự không dễ dàng chút nào. Đến giờ ăn sáng, con bé không ngừng thúc giục. Tiếng muỗng gỗ leng keng va vào bát sứ như một bản giao hưởng gấp gáp, "Ba ơi, ối quá... Ói quá!"
Diệp Thành mấy năm nay, từ khi tiếp quản chức vị ở công ty chỉ biết giục người khác làm thể này, làm thế kia, lần đầu bị di liên tục như vậy, làm anh luống cuống tay chân giữa căn bếp rộng lớn, vừa khuấy cháo vừa trấn an con gái:
"Đợi ba một chút, ba nấu xong nhanh thôi!"
Vừa tắt bếp, Diệp Thành múc vội một bát cháo thịt bằm rau củ cho buổi sáng đặt xuống bàn ăn của Tiểu Uyên. Anh kéo ghế lại gần, ngồi trước mặt con bé. Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đã lấm tấm mồ hôi đầy vẻ mệt mỏi, khi vừa thổi cháo xong anh cẩn thận nếm thử, chắc chắc đã nguội mới dám đút cho con gái.
"È...." Khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Uyên nhăn nhỏ lại, đôi mắt tròn xoe nhìn ba với vẻ không hài lòng. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng là không thích món cháo này.
"Ba nấu ngon lắm mà... Không hợp khẩu vị của con sao?" Diệp Thành cau mày, lo lắng hỏi lại con bé. Anh đã tự nếm cháo mấy lần, rất vừa vị mà!
Bất chợt, ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên những mảnh giấy màu vàng chói mắt dán đầy tủ lạnh. Anh tiến lại gần và bắt đầu đọc từng dòng chữ. Lâm Hi Nghiên đã để lại một "gia tài" vô cùng chi tiết về Tiểu Uyên: từ thói quen sinh hoạt hàng ngày, khẩu vị ăn uống, đến những điều con bé thích và không thích,... Cô đều lưu lại rất rõ ràng.
"Anh dặn bảo mẫu nấu cháo cho con đừng nêm nếm quá nhiều... Con không thích ăn đậm vị!" Mỗi dòng chữ đều thể hiện sự quan tâm của cô đối với Tiểu Uyên. Diệp Thành cầm mảnh giấy nhỏ trên tay, cổ họng giống như bị mắc nghẹn vô cùng khó chịu. Nếu đã lo lắng cho con như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải rời đi? Làm khó chính mình, cũng làm khó cả anh!
Diệp Thành thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn rất hỗn loạn. Anh quay sang nhìn Tiểu Uyên, gượng cười nói: "Đợi ba nấu lại cho con nha!"
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, không khí tầng cao nhất của Diệp Thị như bị đóng băng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thành, người đang bế trên tay một cục bông trắng muốt, tròn vo, miệng còn cười toe toét vẩy tay chào bọn họ. Tiếng thì thầm xì xào vang lên khắp nơi trong văn phòng.
"Trời ơi, sếp đang làm gì thể này?"
"Hôm nay sếp hóa thân thành ông bố bỉm sữa rồi à?"
"Con gái sếp đáng yêu quá!"
"Chắc sếp bị vợ bắt trông con!"
Diệp Thành đặt Tiểu Uyên lên ghế sofa, tay trái đỡ lấy lưng con, tay phải đưa chiếc iPad đến gần. Rồi nửa ngồi nữa quỳ trên sàn nhìn con bé, có chút lo lắng hỏi:
"Con ngồi đây chơi, để ba làm việc được không?"
"Dạ!" Tiểu Uyên gật đầu lia lịa, đôi chân nhỏ đạp lên không trung vì sung sướng. Lần đầu tiên được đi làm cùng ba, con bé phấn khích đến nổi quên mất cả việc từ sáng đến giờ còn chưa gặp mẹ.
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Uyên, Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, con bé quậy cả một buổi sáng, anh và Lâm Hi Nghiên ăn uống dễ chịu bao nhiêu con gái của hai người lại khó khăn bấy nhiêu. Không biết mẹ nó làm sao mà chăm được con nhóc khó ở này nhiều năm như vậy!
"Tìm giúp tôi một bảo mẫu" Diệp Thành dặn dò trợ lý, giọng trầm xuống. Khi nhớ lại lời Lâm Hi Nghiên, anh nhấn mạnh, "Phải là người cực kỳ tỉ mỉ, từng li từng tí một"
"Vâng!" Trợ lý gật đầu, xoay người rời khỏi phòng. Trước khi đi còn không khỏi cảm thán, con gái của sếp nghịch kinh hồn!
Cánh cửa vừa khép lại, Diệp Thành nhìn con gái mình đang say sưa "tạo hình" cho mấy chậu kiểng. Tiểu Uyên lấm lem từ đầu đến chân, đang hì hụi xới tung đất cát. Anh lắc đầu chịu thua, tiến lại gần, nhẹ nhàng bế con bé lên. Lau qua loa đôi bàn tay nhỏ xíu dính đầy đất, khẽ hỏi:
"Mỗi ngày con đều quậy mẹ con như vậy sao?"
"Uyên hong có quậy, ba dới mẹ ai ủng nói uyên quậy!" Tiểu Uyên phụng phịu nói, con bé cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng chỉ muốn vun đất cho cây của ba, giống như ở nhà mẹ hay làm, nhưng ai cũng nói là mình quậy.
Diệp Thành thở dài, một nụ cười chua chát nở trên môi. Chăm sóc một đứa trẻ quả thật không hề dễ dàng. Nếu không chiều theo Tiểu Uyên, con bé sẽ khóc lóc ầm ĩ, còn chiều theo thì lại phải theo sát từng bước chân. Những năm qua, anh lại chỉ để mình lâm Hi Nghiên phải lo liệu tất cả, anh lúc nào cũng nói mình có trách nhiệm với cô, nhưng ngoài cho cô một danh phận cũng chưa cho cô được gì.
Trong lòng Diệp Thành bất giác hiểu được rất nhiều điều, cũng lờ mờ nhận ra lý do tại sao Lâm Hi Nghiên quyết tâm phải kết thúc cuộc hôn của hai người.
Cốc cốc! Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Thư ký ở bên ngoài thông báo:
"Tổng giám đốc... Có cô Chu Mạn Mạn muốn gặp anh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]