Một ngày của Diệp Thành với Tiểu Uyên thật sự không dễ dàng chút nào. Đến giờ ăn sáng, con bé không ngừng thúc giục. Tiếng muỗng gỗ leng keng va vào bát sứ như một bản giao hưởng gấp gáp, "Ba ơi, ối quá... Ói quá!"
Diệp Thành mấy năm nay, từ khi tiếp quản chức vị ở công ty chỉ biết giục người khác làm thể này, làm thế kia, lần đầu bị di liên tục như vậy, làm anh luống cuống tay chân giữa căn bếp rộng lớn, vừa khuấy cháo vừa trấn an con gái:
"Đợi ba một chút, ba nấu xong nhanh thôi!"
Vừa tắt bếp, Diệp Thành múc vội một bát cháo thịt bằm rau củ cho buổi sáng đặt xuống bàn ăn của Tiểu Uyên. Anh kéo ghế lại gần, ngồi trước mặt con bé. Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đã lấm tấm mồ hôi đầy vẻ mệt mỏi, khi vừa thổi cháo xong anh cẩn thận nếm thử, chắc chắc đã nguội mới dám đút cho con gái.
"È...." Khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Uyên nhăn nhỏ lại, đôi mắt tròn xoe nhìn ba với vẻ không hài lòng. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng là không thích món cháo này.
"Ba nấu ngon lắm mà... Không hợp khẩu vị của con sao?" Diệp Thành cau mày, lo lắng hỏi lại con bé. Anh đã tự nếm cháo mấy lần, rất vừa vị mà!
Bất chợt, ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên những mảnh giấy màu vàng chói mắt dán đầy tủ lạnh. Anh tiến lại gần và bắt đầu đọc từng dòng chữ. Lâm Hi Nghiên đã để lại một "gia tài" vô cùng chi tiết về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3744524/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.