🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi bị lễ tân giữ chân hơn nửa tiếng, Chu Mạn Mạn cuối cùng cũng được phép lên gặp Diệp Thành. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô ta đã hằn học hỏi thư ký: "Hôm nay giám đốc của cô có cuộc họp sao?" Giọng điệu của cô ta thể hiện rõ sự sốt ruột và khó chịu vì phải đợi lâu như vậy.

Mi tâm của Thư ký Lục thoáng chốc nhíu lại, cô nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt không hề thiện cảm. Cô ta là ai mà dám hỏi mình bằng giọng điệu như vậy? Tưởng mình là vợ sếp chắc! Mà sếp thì có vợ có con rồi! Đồ bít cửa...

Nghĩ như vậy nhưng Lục Yên vẫn phải giữ thái độ chuyên nghiệp của mình, cô mỉm cười ẩn ý nhìn về hướng phòng làm việc, nhẹ giọng nói: "Giám đốc hôm nay không có lịch họp!"

Ánh mắt của Lục Yên khiến Chu Mạn Mạn cảm thấy bất an. Lẽ nào còn có người khác ở trong văn phòng sao? Hình bóng của Lâm Hi Nghiên chợt hiện lên trong đầu cô ta.

Chu Mạn Mạn còn chưa kịp định thần, cánh cửa trước mặt đã bật mở. Lục Yên đứng ngay đó, mỉm cười, đưa tay lịch sự mời cô ta vào trong.

Chu Mạn Mạn nhíu mày, ngờ vực bước vào phòng làm việc của Diệp Thành. Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang ôm một bé gái trong lòng, cô ta vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy không vừa mắt, trên môi nở một nụ cười gượng gạo, giọng nói lại ngọt lịm như mật:

"Hôm nay cậu đưa theo con gái cùng đi làm à?" Chu Mạn Mạn cố tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp ấy. Nhưng sâu trong lòng, cô ta đang cực kỳ khó chịu.

"Có chuyện gì không?" Diệp Thành không ngẩng mặt nhìn Chu Mạn Mạn, chỉ nhàn nhạt hỏi lại. Ánh mắt anh luôn dán chặt lên khuôn mặt lem nhem vụn bánh của Tiểu Uyên, trong lòng âm thầm bất lực. Anh chỉ mới vừa tắm hết bùn đất trên người cho con bé, để gặp người lạ không đến mức mặt mũi quá bẩn, mất hết thể diện con gái cưng của anh. Ai mà ngờ... Con bé này, đã nói ngọng mà miệng còn mẻ!



"À..." Chu Mạn Mạn hơi sượng sùng, ánh mắt đảo qua đảo lại, bị ăn một quả bơ khiến lời cô ta muốn nói như bị mắc nghẹn ở cổ họng. Nhưng tham vọng trong lòng vẫn giúp cô ta dẹp bỏ được liêm sĩ của mình, khẽ cười, nhẹ giọng hỏi, "Cậu với vợ cậu ly hôn rồi sao?"

Đáy mắt Diệp Thành khẽ dao động, ngón tay đang trượt trên mặt Tiểu Uyên lại cứng đờ. Anh nâng mắt nhìn Chu Mạn Mạn chằm chằm, giọng nói lạnh như băng, nghi hoặc hỏi:

"Sao cậu biết?"

"Cậu quên mình mới chuyển công tác về tòa án quận sao? Vô tình mình nhìn thấy hồ sơ ly hôn của hai người!" Chu Mạn Mạn cười cười, làm ra vẻ bản thân cũng vô cùng bất ngờ với chuyện này, vì quan tâm bạn bè nên mới đến tận đây để hỏi thăm!

Ánh mắt Diệp Thành tối sầm lại, nhìn Chu Mạn Mạn với vẻ phức tạp. Những cảm xúc chồng chéo trong anh như một mớ bòng bong rối rắm. Trước mặt anh là người phụ nữ mà tuổi trẻ anh từng dành nhiều tình cảm, cũng từng vì cô ta mà đau lòng, nhưng bây giờ khi đối diện với Chu Mạn Mạn, trong lòng anh đã không còn chút gợn sóng. Không những vậy, khi cô ta nhắc đến chuyện riêng của anh, trong lòng anh cũng nhen nhóm một ngọn lửa tức giận.

"Vẫn chưa ra tòa!" Diệp Thành thờ ơ nói. Anh hạ mắt không muốn nhìn Chu Mạn Mạn thêm phút nào nữa. Nếu không phải vì vụ việc hôm đó, khi cô ta bất ngờ xuất hiện ở công ty rồi bất ngờ ôm anh để Lâm Hi Nghiên bắt gặp được, có lẽ cô đã không đau lòng đến mức quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Chu Mạn Mạn bị cảm giác phấn khích trong lòng làm mụ mị hết đầu óc, cô ta làm như không nhìn thấy bộ mặt đã đen kịt của Diệp Thành mà vô tư nói, "Tòa án sẽ gửi thông báo sớm thôi... Chắc là cuối tuần này!"

"Liên quan gì đến cậu?" Diệp Thành ngẩng phắt mặt lên. Anh quá bực mình nên không kiềm chế được cảm xúc mà quát lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.