Từng lời từng chữ của Lâm Hi Nghiên đều như mũi dao đâm thẳng vào trái tim Diệp Thành. Anh cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình, như muốn vỡ tung ra. Thái độ kiên quyết của cô khiến không khí xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề. Anh không muốn cô đi, cũng không biết hạ mình níu giữ cô lại. Tâm trí anh rối bời, hỗn loạn như một mớ bòng bong, không biết phải làm sao để giải quyết vướng mắc này.
Cánh tay đang siết chặt cơ thể run rẩy của Lâm Hi Nghiên dần dà buông lỏng, để lộ ra khoảng trống lạnh lẽo giữa hai người. Diệp Thành nghiến răng, đẩy nhẹ cô ra khỏi người mình. Không nói không rằng, anh chống tay đứng lên từ mặt sàn lạnh lẽo, xoay người đi lên lầu. Nếu người đã quyết tâm rời đi, dù anh có làm gì cũng không thể níu giữ mối quan hệ này. Thôi thì...Tùy cô!
Ánh mắt Lâm Hi Nghiên dõi theo bóng lưng dần khuất của Diệp Thành, trái tim cô cũng đau đớn như bị hàng vạn sợi dây gai siết chặt. Cô chỉ muốn những ngày cuối cùng ở bên nhau, có thể sống một cuộc sống bình yên với anh và con. Cô không muốn cuộc hôn nhân này kết thúc trong sự um ám, nặng nề, mà mong muốn cả hai có thể giữ lại chút tình cảm tốt đẹp. Sau này, trên đường tình cờ gặp lại nhau, vẫn nó thể gượng cười mà bước qua.
Nhưng thái độ của anh đối với cô lại thay đổi khác thường. Nói không rung động chính là nói dối, tình cảm của cô dành cho anh như một ngọn lửa âm ỉ nhiều năm, trong phúc chốc không thể hoàn toàn dập tắt được. Một lần đắm chìm đã khiến cô hiểu rõ cái giá phải trả cho tình cảm chỉ xuất phát từ một phía. Dù trái tim vẫn thổn thức trước mỗi hơi thở của anh, lý trí cô đã dựng lên một bức tường kiên cố. Cô không thể để mình yếu lòng lần nữa, không thể để bản thân rơi vào vòng xoáy lẩn quẩn giữa trách nhiệm và tình yêu. Để rồi khi muốn thoát ra, cả người lại trầy trật đầy thương tích.
Những ngày sau đó, cuộc sống giống như quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Diệp Thành vẫn quay cuồng trong guồng quay công việc từ sáng sớm đến tối muộn, còn Lâm Hi Nghiên thì loay hoay tìm cách cân bằng cuộc sống mới.
Chờ đợi Diệp Thành trong những đêm muộn chỉ có căn phòng rộng lớn lạnh lẽo và cô đơn. Cho đến một buổi sáng tỉnh giấc, anh giật mình khi nhìn thấy bé con nhỏ xíu đang nằm cuộn tròn bên cạnh mình.
"Uyên... Sao con ngủ ở đây?" Câu hỏi bất giác thốt lên của Diệp Thành vang vọng khắp căn phòng, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.
Tiểu Uyên nghe tiếng gọi, đôi mắt tròn xoe hé mở. Con bé dụi mắt, ngáp dài một cái rồi lơ mơ nhìn xung quanh. Nhìn thấy ba mình đang nằm bên cạnh, con bé ngơ ngác lắc đầu.
Tiểu Uyên cũng không hiểu tại sao ban tối mình còn ngủ cạnh mẹ, sáng ra đã nằm cạnh ba. Nhưng con bé không quan tâm cho lắm. Mắt lại nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ ngon lành, chẳng bận tâm về chuyện gì cả.
Tiểu Uyên ngủ say sưa, chẳng hề hay biết những sóng gió đang nổi lên trong lòng ba mình. Diệp Thành nhìn con gái với ánh mắt phức tạp. Câu hỏi "Tại sao?" cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Một nỗi bất an khó tả bao trùm lấy Diệp Thành. Anh vội vàng nhảy phốc xuống giường đi sang phòng bên cạnh. Tủ quần áo được mở ra, bên trong chỉ còn lại quần áo trẻ em của Tiểu Uyên được xếp gọn một góc, đến chiếc khăn choàng của Lâm Hi Nghiên cũng được dọn sạch.
Nắm chặt tay nắm cửa tủ, gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên mu bàn tay Diệp Thành. Anh cười khổ một tiếng chua chát, không thể tin nổi Lâm Hi Nghiên lại ra đi một cách đứt khoát như vậy. Cô rời đi không một lời từ biệt, để lại con gái cho anh rồi cứ thế rời khỏi căn này. Triệt để kết thúc cuộc hôn nhân 3 năm của hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]