🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Hi Nghiên hoảng hồn, vội vàng quấn chăn quanh người để che đi thân thể trần trụi của mình. Cô vừa nói

"Xin lỗi... Xin lỗi..." Vừa nhảy vội xuống sofa, xoa xoa đầu cho Diệp Thành, khó xử giải thích, "Chỉ là em bị giật mình thôi! Em không cố ý!"

Vừa nghe tiếng "Alo" của Diệp Thành, Lâm Hi Nghiên giật mình tỉnh giấc. Cảm giác bàn tay anh vẫn còn ấm áp trên vai khiền cô rùng mình. Những hình ảnh tối qua ùa về như một cơn ác mộng. Say rượu, nói nhảm, thậm chí còn... Cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Hi Nghiên không kìm được mà đá vào hông anh, vừa để che giấu sự bối rối, vừa muốn trừng phạt bản thân vì những hành động ng ngẩn của mình.

Ánh mắt Diệp Thành dịu lại. Anh nhìn Lâm Hi Nghiên đang chăm chú xoa đầu cho mình. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Một cảm giác ấm áp, thoải mái bao trùm lấy anh. Khóe môi bất giác cong lên một nụ cười nhẹ đầy thỏa mãn.

Ánh mắt Lâm Hi Nghiên chợt dừng lại trên kim đồng hồ, đã hơn 8 giờ sáng rồi. Cô giật mình phát hiện sự thiếu vắng của một người vô cùng quan trọng trong ngôi nhà này, cô nghiêng đầu, ngờ vực hỏi:

"Con đâu? Tối qua anh không đón con về à?" Bình thường giờ này nếu chưa cho Tiểu Uyên ăn sáng, con bé sẽ khóc toáng lên, từ đầu nhà đến cuối nhà đều có thể nghe được, làm gì có chuyện được yên tĩnh như vậy!

Mi tâm Diệp Thành khẽ nhíu lại, thở hắt ra một hơi có chút không hài lòng, miễn cưỡng nói: "Tắm xong sẽ đi!"

Lâm Hi Nghiên gật gật đầu, chắc tối qua cô say quá nên Diệp Thành không tiện đón con về. Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy có lỗi với con gái bé bỏng của mình. Để con ở nhà người ta cả đêm, còn mình thì ở đây ân ân ái ái với cái người sắp thành người dưng nước lã này mà chẳng biết trời trăng mây gió gì!

Lâm Hi Nghiên cắn môi mình, khẽ thở dài một hơi. Cô cúi đầu, lúi húi nhặt váy áo bị vứt vương vãi khắp nơi trên sàn nhà của mình mặc vào. Khi cảm giác được ở nơi tư mật có một lớp bột mỏng đã khô lại. Cô quay đầu nhìn

Diệp Thành, nhíu mày hỏi:

"Sao mấy hôm giờ anh không sài bao?"

Diệp Thành khựng người, ngón tay trượt lên trượt xuống cánh mũi mình. Anh có chút chột dạ, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ, thản nhiên nói:

"Chơi trần sướng hơn."



Lời nói của Diệp Thành như một nhát dao đâm thẳng vào tim Lâm Hi Nghiên. Cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, vừa tức giận vừa nghẹn lòng. Chỉ vì để thỏa mãn nhu cầu bản thân mình, anh chẳng quan tâm đến việc cô phải khổ sở như thế nào? Hai người còn đang trong thời gian giải quyết thủ tục ly hôn... Nếu không may mang thai cô sẽ phải làm sao?

Càng nghĩ, sống mũi Lâm Hi Nghiên càng ngứa ran, cô cắn chặt môi dưới, quay đầu che giấu đôi mắt đã đỏ hoe của mình. Cô không dám tin, người đàn ông mà cô dành cả thanh xuân để yêu thương lại ích kỷ đến vậy.

Diệp Thành cũng cảm thấy lời mình vừa nói rất quá đáng, nhưng trong lúc bối rối anh không biết phải nói gì cho hợp lý. Đầu óc giống như bị ngậm phân bò lại thốt ra câu nói khốn nạn đó.

Diệp Thành thở hắt ra một hơi, anh khẽ kéo cánh tay Lâm Hi Nghiên, để cô quay lại nhìn mình, hạ giọng nói:

"Lại giận cái gì? Tôi đã vô trách nhiệm với cô bao giờ chưa?"

"Diệp Thành!" Ánh mắt Lâm Hi Nghiên đột ngột trở nên sắc bén. Cô nhìn Diệp Thành chằm chằm, giọng điệu vô cùng cứng rắn, "Cho dù em có mang thai lần nữa... Cho dù em sinh đôi, sinh ba, sinh năm,... Chỉ cần em có thể nuôi nổi, em sẽ không bao giờ cần anh chịu trách nhiệm."

"Nói cái gì?" Đáy mắt Diệp Thành tối sầm, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Lâm Hi Nghiên siết chặt lại, gằn giọng hỏi. Trong lòng anh thật sự rất khó chịu khi nghe cô nói những lời này. Không cần anh chịu trách nhiệm vậy để cho ai chịu trách nhiệm?

Lâm Hi Nghiên hất mạnh bàn tay đang chạm vào người mình ra, cảm thấy rất bực mình. Cô khinh khỉnh nói tiếp:

"Mà cho dù em không nuôi nổi, em sẽ câu một ông chủ giàu có góa vợ hoặc đã ly hôn vợ để con anh nhận người khác là cha... Um..."

Lời còn dang dở trên môi, Diệp Thành đã không cho cô cơ hội nói thêm. Anh tiến đến, bá đạo giữ chặt gáy cô, đôi môi nóng bỏng đè lên môi cô mà hôn ngấu nghiến.

Không hề giống nụ hôn nhẹ nhàng, triền miên đêm qua, Diệp Thành giống như muốn nuốt luôn Lâm Hi Nghiên vào bụng, trút bỏ hết những bực tức trong lòng vào nụ hôn này. Đến khi người con gái đang ôm lấy đã bị vắt kiệt hơi thở, mềm nhũn ngả vào lòng mình, anh mới buông môi cô, hơi thở phập phồng phả vào khuôn mặt đã tái nhợt của cô, gắn giọng cảnh cáo:

"Lâm Hi Nghiên... Còn để tôi nghe thấy mấy lời này một lần nữa, cô..."

"Anh làm gì em? Anh có thể làm gì em?" Chưa kịp nói hết câu, Lâm Hi Nghiên đã tức giận cắt ngang lời anh. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành, thái độ đầy khiêu khích, thách thức nói, "Bóp cổ em chết à? Vậy mau bóp nhanh đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.