🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba năm trước, chỉ vì một thoáng thương cảm đã khiến Diệp Thành bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng Lâm Hi Nghiên. Anh coi Chu Mạn Mạn như một người bạn cũ, không nỡ để cô ta phải xoay sở một mình trong bệnh viện nhưng lại vô tình hại Lâm Hi Nghiên phải vượt cạn đau đớn mà không có ba của đứa bé bên cạnh. Cú sốc đó khiến Diệp Thành bị ám ảnh, anh bị dọa một trận thật sự, từ đó cũng không còn liên lạc gì với Chu Mạn Mạn.

Đêm đó, Diệp Thành đang định về nhà vì lời hứa với Lâm Hi Nghiên thì bất ngờ, tiếng chuông nội tuyển vang lên, bảo vệ thông báo Chu Mạn Mạn đang ở dưới sảnh và muốn gặp anh. Diệp Thành thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Khi Chu Mạn Mạn vừa vào phòng làm việc, vẻ mặt cô ta có chút ủ rũ. Cô ta bắt đầu kể về những khó khăn trong cuộc sống gia đình, những nỗi buồn chất chứa trong lòng. Diệp Thành lắng nghe, an ủi cô ta đôi ba câu, không ngờ cô ta lại đột nhiên rơi nước mắt rồi ôm chầm lấy anh. Anh còn chưa kịp đẩy cô ta ra, thì Lâm Hi Nghiên cùng Tiểu Uyên đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc, ánh mắt cô đầy sự tổn thương và thất vọng khi nhìn thấy cảnh tượng gây hiểu lầm đó!

Đôi mắt Lâm Hi Nghiên ửng đỏ, mờ nhạt như màn sương giăng kín. Những lời giải thích của Diệp Thành lọt vào tai cô như những âm thanh xa vắng, đầu óc đột nhiên tỉnh táo đến bất ngờ. Cô hiểu được anh đang muốn nói gì, nhưng trong lòng thật sự rất hỗn loạn không biết phải đáp lời như thế nào! Giải thích hiện tại có phải quá trễ không? Có ý nghĩa gì nữa không? Cô không còn giận anh, chỉ là cảm thấy mối quan hệ của hai thật sự không nên tiếp tục nữa. Gượng ép ở bên nhau trong một cuộc hôn nhân được lập thành chỉ vì sự cố chỉ mang đến thiệt thòi cho cả anh và cô.

Lâm Hi Nghiên lảng tránh ánh mắt của Diệp Thành, đôi mắt cô đảo qua đảo lại một cách vô định. Cảm giác như có một bức tường vô hình đang ngăn cách họ. Cô muốn đứng dậy, thoát khỏi không gian ngột ngạt này nhưng đôi tay Diệp Thành đã giữ chặt lấy cô. Giọng nói anh trầm thấp vang lên:

"Em đi đâu?".

".." Lâm Hi Nghiên ngập ngừng, không biết phải nói gì, hiện tại cô không được bình tĩnh, cô không muốn đối diện với anh.

Diệp Thành cũng không đợi được đến khi Lâm Hi Nghiên trả lời. Anh cúi người, đôi môi phớt nhẹ lên môi cô. Cô giật mình, cố gắng chống cự nhưng sức lực của anh quá lớn. Mọi lời nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Những chuyện này, để sau cũng có thể nói được, còn bây giờ anh chỉ muốn cô hoàn toàn thuộc về mình.

Ánh nắng sớm mai len lỏi qua khe cửa, chiếu những tia nắng vàng ấm áp của ngày mới lên hai thân ảnh chỉ được vắt ngang một tấm chăn mỏng trên sofa. Tiếng chuông điện thoại inh ỏi cắt ngang không gian yên tĩnh, khiến Diệp Thành nhíu mày thức giấc. Bàn tay mò mẫm dưới mặt sàn tìm chiếc điện thoại mà đã bị mình vứt đi lúc lột đồ ra. Thấy người con gái trong lòng khế rục rịch, cánh tay đang choàng qua vai cô siết chặt. Cảm giác ấm áp lan tỏa khiến anh chần chừ một lát trước khi bắt máy.

"Alo.." Diệp Thành áp điện thoại lên tai mình, giọng nói khàn khàn có chút khó chịu trả lời.

"Mày tính để con gái mày chuyển hộ khẩu sang nhà tao luôn à?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Dương Dịch Hoài nghe có vẻ mệt mỏi và bất lực vang lên ở đầu dây bên kia.



Diệp Thành cười hắt ra một hơi, cũng cảm thấy có lỗi một chút với thằng bạn độc thân nhưng phải thường xuyên trông con gái giúp mình. Anh cười cười, giả vờ an ủi nói:

"Người anh em... Mày suy nghĩ lại đi, sau này mày có con trai, biết đâu Tiểu Uyên sẽ là con dâu mày, đằng nào thì cũng là hộ khẩu nhà mày mà!"

"Lỡ con của tao là con gái thì sao?"

"Thì tao với vợ tao cố gắng một chút... Sinh cho mày một thằng con rể!"

Dương Dịch Hoài bên kia đột nhiên bật cười ha hả, giọng điệu mỉa mai hỏi lại:

"Mày tìm được vợ mới rồi à?"

Chọc trúng chỗ đau, Diệp Thành nghe mà tức nghẹn, mi tâm nhíu chặt. Anh gằn giọng: "Cút!" rồi không chút do dự cúp máy.

Vừa vứt điện thoại lên mặt bàn, Diệp Thành chợt cảm thấy có gì đó khác thường. Anh hạ mắt nhìn xuống, thì thấy Lâm Hi Nghiên đã thức dậy từ lúc nào, còn đang ngước mắt nhìn mình chằm chằm khiến anh có chút lúng túng!

Diệp Thành vừa định lên tiếng thì "Bộp"! Một bàn chân mềm mại đạp vào hông anh, cả thân người to cao lăn thẳng xuống sàn. Đầu anh đập vào bàn trà ngay bên cạnh, đau đến điếng hồn.

"Aiiii.." Diệp Thành ôm đầu, trừng mắt nhìn Lâm Hi Nghiên đang lầm cồm bò dậy trên ghế, anh không ngờ cô lại dám đá mình, vừa đau vừa tức, lại vừa buồn cười, anh gằn giọng, giả vờ đay nghiến tên cô: "Lâm Hi Nghiên..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.