Diệp Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Hi Nghiên. Trái tim vừa thổn thức của anh đã bị cô tạt một gáo nước lạnh. Người lúc nãy còn nỉ non hỏi anh đặt tên con là gì? Chỉ muốn anh đặt tên cho con! Vừa về đến nhà đã lật mặt dặn dò anh khi lấy vợ mới phải như này, như kia. Người say đúng là thái độ thay đổi xoành xoạch, lúc này lúc kia không biết đâu mà lần!
Diệp Thành thở dài một hơi, lần nữa không thèm chấp nhất với mấy người say xỉn. Anh vòng tay ra sau lưng muốn đỡ Lâm Hi Nghiên ngồi dậy thì cô lại đột ngột mở to mắt, cau mày nhìn anh, phụng phịu nói:
"Đừng lấy Chu Mạn Mạn... Chị ta không tốt một chút nào!"
Câu nói của Lâm Hi Nghiên khiến Diệp Thành vừa bất ngờ vừa buồn cười. Anh híp mắt nhìn cô đầy ý tứ. Xem ra vẫn còn biết ghen, vậy là còn cứu được!
Thấy người đàn ông trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm mà không chịu trả lời. Lâm Hi Nghiên càng thêm bực mình, cô túm lấy cổ áo của Diệp Thành, lắc nhẹ, hậm hực nói:
"Anh đừng nhìn em như vậy! Em nói thật đó... Có người phụ nữ tốt nào mà lại đi ôm đàn ông đã có vợ đâu?"
Nhớ tới chuyện này, người đang say cũng phát cáu. Lâm Hi Nghiên ngồi bật dậy, hai tay đấm bình bịch vào ngực Diệp Thành, trút hết những oán giận mà mình đã kiềm nén biết bao nhiêu ngày qua:
"Anh là đồ mắt mù... Đồ không dùng đầu óc để suy nghĩ... Đồ... Đồ..." Cô đột nhiên ấp úng, đầu óc hỗn loạn, không biết mắng gì tiếp theo.
"Đồ gì?" Diệp Thành nhếch miệng cười, nhìn người con gái dưới thân mi tâm cứ nhíu lại, vẻ mặt ngẫm nghĩ phải mắng mình như thế nào, điệu bộ vừa tức giận vừa đáng yêu. Anh không nhịn được xuôi theo ý cô, trầm giọng hỏi.
Môi Lâm Hi Nghiên mấp máy, khi đã nghĩ ra sẽ mắng anh là "Đồ chó ăn xong không biết chùi mép!" thì Diệp Thành đã chủ động bịt chặt miệng cô lại.
"Ưm... Một nụ hôn bất ngờ ập đến, khiến cô giật mình lùi lại. Lâm Hi Nghiên giãy giụa, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn anh.
Diệp Thành một tay siết chặt eo nhỏ của Lâm Hi Nghiên, cơ thể anh nóng bỏng áp sát vào cơ thể mềm mại người con gái. Đầu gối anh chống lên ghế sofa, tạo thành một góc nghiêng hoàn hảo để chiếm lấy môi cô. Nụ hôn ban đầu còn mang chút sự chiếm hữu, nhưng rồi dần trở nên dịu dàng, say đắm.
Có lẽ do men rượu còn vương vấn, hoặc có lẽ là bởi sự cuồng nhiệt nhưng nhẹ nhàng của Diệp Thành, sự chống đối ban đầu của Lâm Hi Nghiên dần tan biến. Cô ngả đầu vào lòng anh, đôi môi khẽ hé mở đáp lại nụ hôn của anh. Cảm giác lạ lẫm, ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không thể dứt ra.
Diệp Thành buông môi Lâm Hi Nghiên ra, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô. Ánh mắt anh đục ngầu, cơ thể căng cứng như một cây cung đã lên dây. Máu nóng trong người anh sục sôi, dường như đã không thể nhịn nổi nữa.
Diệp Thành cởi từng chiếc cúc áo của Lâm Hi Nghiên, đôi mắt anh tối sầm lại, anh cắn vào hõm cổ cô, giọng khàn đặc:
"Em sợ người ta không đối xử tốt với con mình... Vậy em có giỏi thì đừng đi nữa."
"Ah..." Lâm Hi Nghiên khẽ rên lên một tiếng, ánh mắt vẫn mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông đang từng chút từng chút cởi từng lớp áo của mình.
"Nghiên.." Ánh mắt Diệp Thành lúc này, nhìn Lâm Hi Nghiên tràn đầy dục vọng, nhưng cũng ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả. Anh cúi xuống, hai tay tì vào lưng ghế, phủ cả người mình lên thân thể trần trụi của cô. Môi tiến tới, cắn nhẹ vào chiếc cằm trắng nõn của người con gái, khẽ khàng nói, "Mấy năm nay anh chưa hề gặp Chu Mạn Mạn... Lần đó là cô ta tự đến tìm anh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]