🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thành vội vàng đặt Lâm Hi Nghiên đứng xuống, quay đầu nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Trái tim anh như bị siết chặt, anh không hiểu tại sao cô lại nói như vậy. Là do rượu, hay là... có điều gì đó anh chưa biết?

Ánh mắt Lâm Hi Nghiên đờ đẫn, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, giọng nói lẩm bẩm như người mất hồn: "Em bé sẽ giết chết mẹ... Sẽ giết chết mẹ đó!"

Rồi đột nhiên, Lâm Hi Nghiên vùng vẫy, đẩy mạnh Diệp Thành ra, ôm chặt lấy đầu mình, lặp đi lặp lại một câu nói như một bản điệp khúc ám ảnh: "Không phải tại con! Không phải tại con mà!"

Khi cảm xúc sợ hãi đã chạm đến cực hạn, Lâm Hi Nghiên ngồi thụp xuống mặt đường, cơ thể co rúm lại như một con mèo con bị thương. Cô vùi mặt vào đầu gối, nước mắt tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào tràn đầy sự bất lực và tuyệt vọng: "Không phải tại con mà mẹ chết đâu... Ba đừng mắng con nữa mà!"

Trong bóng tối của ký ức, 15 năm sống trong ngôi nhà đó lại lần lượt ùa về trong tâm trí Lâm Hi Nghiên. Những hình ảnh kinh hoàng cứ lặp đi lặp lại. Những lời mắng nhiếc, ánh mắt khinh thường, những cái tát đau điếng cứ hiện lên rõ mồn một. Những người tưởng chừng sẽ yêu thương cô, sẽ bù đắp tình thương cho một đứa trẻ vừa chào đời đã mất mẹ nhưng lại đối xử với cô tàn nhẫn nhất. Bắt cóc đạo đức của một đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành, để nó phải ôm lấy tội lỗi mà chẳng phải mình gây ra. Cái cảm giác bị cả thế giới quay lưng mà bấy lâu nay đã dần dần quên lãng lại đột ngột trở về như một cơn ác mộng dày vò tâm trí cô.

"Nghiên..." Diệp Thành sững sờ nhìn Lâm Hi Nghiên, giọng anh nghẹn lại, đáy mắt bất chợt đỏ hoe. Anh hạ mình, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, bàn tay lạnh ngắt lau đi những giọt nước mắt đã làm ướt đẫm gương mặt của người ON con gái này. Khi anh ôm chặt lấy cô trong vòng tay mình. Những giọt nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng tuôn trào, vài giọt vương vào hõm cổ anh, khiến trái tim anh như bị dao cứa, "Nghiên Nghiên... Không phải tại em, không phải tại em... Đừng khóc nữa... Đừng khóc!"

Diệp Thành nghiến chặt răng, làm sao anh có thể không hiểu Lâm Hi Nghiên đang ám ảnh chuyện gì từ những câu nói vụn vặt của cô. 15 tuổi, cô một thân một mình đến thành phố này, tự mình phải lo liệu tất cả cho đến khi gặp anh. 18 tuổi, một mình cô bước vào lễ đường, không có sự chúc phúc của bất kì người thân ruột thịt nào, đơn độc gả cho anh. Những năm tháng đó cô chưa từng nhắc về gia đình mình, anh cũng chưa từng hỏi đến. Dù vì bất cứ lý do gì, những người đó đã làm tổn thương cô như vậy, vốn dĩ nên quên hết đi, không cần phải để ý đến nữa.

Thành phố A dù có ồn ào náo nhiệt đến thế nào vào lúc hơn hai giờ sáng cũng sẽ lặng mình, chìm vào giấc ngủ trong vài tiếng ngắn ngủi. Ánh đèn thành phố nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm bao phủ. Dòng sông lớn trước mặt như một tấm gương phản chiếu bầu trời đầy sao.

Lâm Hi Nghiên tựa đầu vào vai Diệp Thành, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Gió đêm lùa vào hõm cổ, mang theo hơi lạnh của sông nước. Men rượu trong người cô cũng dần dần tiêu tán, cũng có chút ý thức được bản thân và người bên cạnh mình là ai.

"Chồng à!" Lâm Hi Nghiên khẽ gọi, nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, để cắm mình tựa lên vai anh. Ánh mắt cô trong đêm lấp lánh như sao, môi đào mỉm cười, nỉ non hỏi, "Chúng ta đặt tên con là gì?"

Diệp Thành thoáng chốc khựng người, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Từ đêm hai người quyết định ly hôn, Lâm Hi Nghiên cũng không gọi anh là "Chồng" nữa, khi nói chuyện với anh, cô đều gọi thẳng tên, thẳng họ không hề kiêng dè. Lúc đó anh không để ý lắm, nhưng lâu rồi mới nghe cô gọi lại, đáy lòng bỗng chốc xao động, đánh thức những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên.



Diệp Thành thở hắt ra một hơi, sau này bắt cô gọi nhiều một chút là được. Bây giờ không nên chấp nhất với mấy người say xỉn.

"Em muốn con tên là gì?" Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt cưng chiều nhìn Lâm Hi Nghiên, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Lâm Hi Nghiên chợt trở nên đượm buồn. Cô siết chặt gấu áo, móng

tay bấu vào lớp vải dày, tủi thân nói: "Em muốn anh đặt cho con, tên của em là do bà nội đặt... Ba em không muốn đặt tên cho em."

Mi tâm của Diệp Thành nhíu chặt. Ông già vợ đó tốt nhất đừng để mình gặp mặt. Sao mà còn vô trách nhiệm hơn cả mình vậy? Mình vẫn tốt hơn nhiều, ít ra còn biết nhường vợ thương con... Sau này cũng sẽ thương vợ! (1)

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Diệp Thành cũng nghĩ ra hai cái tên cho cả trai lẫn gái. Anh hạ mắt nhìn Lâm Hi Nghiên, khẽ cười hỏi:

"Sau này sinh thêm đứa nữa... Con gái thì đặt là Diệp Nghiên Linh, con trai thì đặt Diệp Thừa Huân... Chịu không?"

Lâm Hi Nghiên mím môi cười, trong lòng rõ ràng rất thích, nhưng vẫn giả vờ không hài lòng, bĩu môi nói: "Tạm được!"

Hơn 3 giờ sáng, cả hai mới về đến biệt thự. Diệp Thành bế Lâm Hi Nghiên đã ngủ say từ lúc trên xe vào nhà, anh đặt cô nằm lên sofa, cẩn thận cởi hết lớp áo khoác còn mang theo khí lạnh bên ngoài ra, vứt đại trên ghế.

Lúc Diệp Thành định bế cô lên phòng thì Lâm Hi Nghiên lại đột ngột bật dậy, vòng tay câu lấy cổ, kéo anh ngã lên người mình. Cánh môi mềm mại của cô chạm nhẹ vào tai anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt đối phương. Giọng nói cô mơ màng nhưng hàm ý lại vô cùng chắn chắn:

"Chồng à! Sau này anh có lấy vợ mới... Phải lấy một người thật tốt, điều tiên quyết là phải tốt với Tiểu Uyên của chúng ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.