🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh trăng bạc nhuộm mờ con đường vắng lặng, chỉ còn lại bóng hai người in dài trên mặt đất. Diệp Thành cõng

Lâm Hi Nghiên trên lưng, từng bước chân chậm rãi. Mái tóc của người con gái bay phất phơ trong gió đêm, vài sợi rũ xuống cọ vào sườn mặt anh.

"Lâm Hi Nghiên, sau này đừng uống rượu khi không có tôi." Diệp Thành vừa xốc Lâm Hi Nghiên đã say khước lên lưng mình vì sợ cô mơ màng ngã người ra đăng sau, vừa bất lực thở dài nói.

Diệp Thành không ngờ có một ngày, mình phi vào đồn cnh sát ngồi hơn mt tiếng vì Lâm Hi Nghiên nhất quyết không chịu thừa nhận anh là chồng cô.

Dù Diệp Thành có tận lực giải thích hết nước hết cái thì khi cảnh sát hỏi: "Đây có phải chồng cô không?" Lâm Hi

Nghiên vẫn một mực lắc đầu, lờ mơ lẩm bẩm, "Không biết mà... Không biết..."

Diệp Thành tức muốn nổ phổi mà không dám làm gì cô. Cuối cùng, đầu óc vẫn nhảy số nhớ ra ngày Lâm Hi Nghiên sinh Tiểu Uyên, y tá trong bệnh viện có ngỏ ý chụp cho bọn họ một tấm ảnh gia đình.

Tấm ảnh đó nhiều năm nay, Diệp Thành vẫn lưu ở mục yêu thích. Nếu không có gì để chứng minh, chắc bây giờ anh vẫn phải ngồi trong phòng tạm giam đến sáng, đợi Lâm Hi Nghiên tỉnh rượu rồi bảo lãnh anh ra.

Lâm Hi Nghiên vùi đầu vào hõm cổ Diệp Thành, mơ màng cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông mà cô vẫn chưa nhận ra là ai. Giọng nói cô khàn khàn, lười biếng: "Ừm... Anh nói gì vậy?" Hơi thở ấm nóng thoang thoảng mùi rượu, khẽ chạm vào da thịt khiến lồng ngực anh lại phập phồng xao động.

Diệp Thành cười hắt ra một hơi, cố giữ bản thân thật bình tĩnh. Bàn tay bóp nhẹ vào đùi Lâm Hi Nghiên xem như trừng phạt nho nhỏ, thấp giọng nói:

"Tôi nói là... Cô không được uống rượu khi không có tôi."



Lúc nãy, Diệp Thành có nếm qua vị rượu mà Chu Mạn Mạn gọi ra. Mùi vị nhạt nhòa không rõ ràng, còn có màu trắng đục vừa nhìn là đã biết rượu pha nên anh mới dám để cho Lâm Hi Nghiên làm càn, uống một chút cũng chẳng sao. Nhưng ai ngờ tửu lượng cô lại yếu như vậy, đến rượu có độ cồn nhẹ cũng khiến cô say đến thần trí không tỉnh táo, quên mất chuyện này, quên mất chuyện kia. Sau này cô mà còn ra ngoài uống rượu, không có anh bên cạnh, có bị người ta lừa bán qua biên giới cũng chẳng biết.

Lâm Hi Nghiên gật gù trên lưng Diệp Thành, giọng nói lơ mơ như một làn khói: "Tôi... là ai? Anh... là ai?" Mắt cô nhắm nghiền, đôi môi mấp máy, những câu hỏi như những sợi tơ rối tung trong không gian.

"Chồng cô!" Diệp Thành bất lực đến nổi cười thành tiếng. Quên anh cũng thôi đi, bây giờ còn quên mất bản thân mình là ai luôn rồi! Rượu bia thật đáng sợ! Sau này tốt nhất là không nên cho con sâu rượu này đụng vào một giọt nước có cồn nào, tốt cho cô cũng tốt cho người xung quanh.

Lâm Hi Nghiên nhíu mày, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm sườn mặt góc cạnh của người đàn ông. "Chồng... cô... Chồng là gì?" Giọng nói cô lơ mơ, như đang cố gắng hiểu ý nghĩa của từng từ ngữ.

Diệp Thành thở dài một hơi, đáy mắt có ý cười, kiên nhẫn trả lời những câu hỏi ngu ngơ của Lâm Hi Nghiên:

"Là người sẽ làm cho cô có em bé!"

"Em bé là gì?"

"Là con của cô!"

Lâm Hi Nghiên im lặng một lúc, suy nghĩ gì đó rồi lại nhỏ giọng hỏi, "Vậy em bé sẽ giết chết mẹ sao?" Giọng cô có chút ngờ vực rồi lại chuyển sang trạng thái sợ hãi, cánh tay đột nhiên siết chặt lấy cổ Diệp Thành, cả người run lên bần bật.

Diệp Thành giật mình, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Anh dừng bước, thanh âm trầm xuống, chứa đựng cảm giác lo lắng xen lẫn mấy phần tức giận, gắn giọng hỏi:

"Nói bậy bạ cái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.