Ánh trăng bạc nhuộm mờ con đường vắng lặng, chỉ còn lại bóng hai người in dài trên mặt đất. Diệp Thành cõng
Lâm Hi Nghiên trên lưng, từng bước chân chậm rãi. Mái tóc của người con gái bay phất phơ trong gió đêm, vài sợi rũ xuống cọ vào sườn mặt anh.
"Lâm Hi Nghiên, sau này đừng uống rượu khi không có tôi." Diệp Thành vừa xốc Lâm Hi Nghiên đã say khước lên lưng mình vì sợ cô mơ màng ngã người ra đăng sau, vừa bất lực thở dài nói.
Diệp Thành không ngờ có một ngày, mình phi vào đồn cnh sát ngồi hơn mt tiếng vì Lâm Hi Nghiên nhất quyết không chịu thừa nhận anh là chồng cô.
Dù Diệp Thành có tận lực giải thích hết nước hết cái thì khi cảnh sát hỏi: "Đây có phải chồng cô không?" Lâm Hi
Nghiên vẫn một mực lắc đầu, lờ mơ lẩm bẩm, "Không biết mà... Không biết..."
Diệp Thành tức muốn nổ phổi mà không dám làm gì cô. Cuối cùng, đầu óc vẫn nhảy số nhớ ra ngày Lâm Hi Nghiên sinh Tiểu Uyên, y tá trong bệnh viện có ngỏ ý chụp cho bọn họ một tấm ảnh gia đình.
Tấm ảnh đó nhiều năm nay, Diệp Thành vẫn lưu ở mục yêu thích. Nếu không có gì để chứng minh, chắc bây giờ anh vẫn phải ngồi trong phòng tạm giam đến sáng, đợi Lâm Hi Nghiên tỉnh rượu rồi bảo lãnh anh ra.
Lâm Hi Nghiên vùi đầu vào hõm cổ Diệp Thành, mơ màng cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông mà cô vẫn chưa nhận ra là ai. Giọng nói cô khàn khàn, lười biếng: "Ừm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3742518/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.