Diệp Thành sững sờ, ánh mắt anh đảo nhanh giữa Lâm Hi Nghiên và Chu Mạn Mạn. Anh cũng không ngờ lại gặp cô ta ở đây. Anh không muốn đồng ý, lách vai khỏi bàn tay đang chạm vào người mình, nhưng trước khi anh kịp lên tiếng từ chối, Lâm Hi Nghiên đã mỉm cười, nhẹ nhàng mời Chu Mạn Mạn ngồi xuống, "Chị ngồi đi!" Ánh mắt cô không mấy hài lòng, nhưng lại ẩn chứa một sự bình tĩnh bất ngờ.
Diệp Thành cau mày nhìn chằm chằm Lâm Hi Nghiên. Lần trước, cô còn ghen đến mức quyết định ly hôn, vậy mà hôm nay, khi nhìn thấy Chu Mạn Mạn, người ta còn vừa động vào người anh, cô lại không có phản ứng gì, còn bình tĩnh mời người ta ngồi chung một bàn. Tự nhiên Diệp Thành cảm thấy rất khó hiểu và bực bội, cô ghen anh khó chịu, cô không thèm ghen anh càng khó chịu hơn nữa.
Lâm Hi Nghiên ngồi đối diện Diệp Thành, nên Chu Mạn Mạn liền ngồi vào bên cạnh anh, để chỗ bên cạnh cô lại cho bạn cô ta.
Ánh mắt Chu Mạn Mạn lướt qua Lâm Hi Nghiên, chứa đựng một tia đắc ý khó nhận ra. Từ lúc cô ta ngồi vào bàn,
Lâm Hi Nghiên đã không nhìn Diệp Thành một lần nào nữa. Cô cúi đầu, yên tĩnh ăn hết bát lẩu dưới tầm mắt mình.
Thật sự, trong lòng Lâm Hi Nghiên cũng không dễ chịu gì! Cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực.
Cô cố gắng tập trung vào việc ăn để lảng tránh bầu không khí khó xử này, nhưng từng miếng thịt bò cho vào miệng đều trở nên nhạt nhẽo.
Chu Mạn Mạn gọi ra một bình rượt trắng, rót một ly đưa về phía Diệp Thành với nụ cười đầy ẩn ý. "Uống một ly thôi mà, có gì đâu." Giọng nói của cô ta ngọt ngào, nhưng lại mang theo một sự khăng khăng khó hiểu.
"Mình lái xe... Không uống rượu." Khi nói lời này, anh nâng mắt nhìn về phía Lâm Hi Nghiên. Ánh mắt anh như muốn xuyên thấu cô, tìm kiếm một phản ứng nào đó. D
Chu Mạn Mạn sầm mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam tâm. Khi quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên lại tươi cười như chắng có chuyện gì:
"Vậy chị mời Hi Nghiên một ly nha! Hôm trước chúng ta có hiểu lầm, hôm nay mượn rượu xí xóa có được không?"
Chu Mạn Mạn mang theo vẻ thân thiện, giọng nói ngọt ngào, lịch sự mời rượu Lâm Hi Nghiên. Nhưng hàm ý trong lời nói lại đầy vẻ khiêu khích. Chính mắt cô đã nhìn thấy cô ta ôm chồng cô trong văn phòng, dù là vì bất cứ lý do gì đi nữa, dù thời còn nhỏ hai người có thân thiết với nhau như thế nào, thì Diệp Thành cũng là người đàn ông đã có vợ. Hiểu lầm? Là hiểu lầm cái chó gì? - Lâm Hi Nghiên thầm xin lỗi phạm vi đạo đức của mình vì đã chửi thể, nhưng cô ghét con người này quá đi!
Lâm Hi Nghiên khẽ hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi cứng nhắc. Nhận lấy ly rượu từ tay Chu Mạn Mạn, một hơi uống cạn. Thôi thì cứ vậy đi! Giờ cô cùng Diệp Thành sắp đường ai nấy đi, cô ta muốn ôm bao nhiêu cũng được, muốn ôm bao lâu cô không có quyền ngăn cản. Nghĩ như vậy cho nhẹ lòng!
Bữa ăn ngột ngạt này chỉ kết thúc sau khi Chu Mạn Mạn cùng Lâm Hi Nghiên đã uống hết bốn chai rượu trắng.
Diệp Thành ban đầu tưởng cô chỉ uống một hai ly vui vẻ, ai ngờ cứ rót đầy ly nào là cô lại uống cạn ly đó.
Diệp Thành sốt ruột đến nóng hết cả mặt. Anh giằng lấy ly rượu trong tay Lâm Hi Nghiên, nhưng cô lại hất mạnh tay anh ra. Đôi mắt cô đờ đẫn, nhìn anh như nhìn một người xa lạ. Ánh mắt ấy làm lòng anh như bị bóp nghẹt, một cảm giác bất lực bao trùm lấy anh.
Khi bốn người vừa ra trước cửa quán, Chu Mạn Mạn đã lảo đảo ngã vào người Diệp Thành, giọng nói nỉ non, đứt quãng vì men rượu:
"Thành à... Cậu có thể tiện đường đưa mình về được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]