Lâm Hi Nghiên giật mình bật dậy, vội vàng lắc đầu, che giấu cảm xúc đang xao động của mình. Chưa kịp bước đi, cổ tay cô đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt. Diệp Thành kéo cô lại, anh bước tới bên cạnh, để năm ngón tay mình đan chặt vào bàn tay nhỏ bé của cô. Kéo cô cùng mình xuyên qua dòng người đông đúc.
Trái tim Lâm Hi Nghiên đập thình thịch, từng nhịp, từng nhịp như muốn xé nát lồng ngực. Những ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi sâu trong tâm khảm bỗng trỗi dậy mãnh liệt, xô đẩy cô vào một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn.
3 năm trước, cũng tại nơi này, Diệp Thành nắm chặt bàn tay Lâm Hi Nghiên, kéo cô qua dòng người như sóng cuốn, đi về phía trung tâm quảng trường. Trong cái lạnh buốt giá của đêm đông năm ấy, chỉ có hai bàn tay đan vào nhau là ấm áp. Cho đến khi cô mở miệng hỏi anh về người mà anh thích, không khí ngột ngạt liền bao trùm lấy hai người. Sau đó, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Lâm Hi Nghiên cũng từng nghĩ rằng, giáng sinh năm đó là giáng sinh đầu tiên cũng là cuối cùng mà hai người đón cùng nhau.
Bất tri bất giác, cả hai đã đứng dưới cây thông Noel đặt giữa trung tâm quảng trường. Mọi người đều hướng mắt về phía nó, háo hức chờ đợi khoảnh khắc hàng nhìn chiếc đèn trên cây thông được thắp sáng. Lâm Hi Nghiên và
Diệp Thành cũng không ngoại lệ. Giờ đây, khi đứng cạnh anh một lần nữa, cô cảm thấy như mình đang sống lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3742370/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.