Lâm Hi Nghiên giật mình bật dậy, vội vàng lắc đầu, che giấu cảm xúc đang xao động của mình. Chưa kịp bước đi, cổ tay cô đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt. Diệp Thành kéo cô lại, anh bước tới bên cạnh, để năm ngón tay mình đan chặt vào bàn tay nhỏ bé của cô. Kéo cô cùng mình xuyên qua dòng người đông đúc.
Trái tim Lâm Hi Nghiên đập thình thịch, từng nhịp, từng nhịp như muốn xé nát lồng ngực. Những ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi sâu trong tâm khảm bỗng trỗi dậy mãnh liệt, xô đẩy cô vào một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn.
3 năm trước, cũng tại nơi này, Diệp Thành nắm chặt bàn tay Lâm Hi Nghiên, kéo cô qua dòng người như sóng cuốn, đi về phía trung tâm quảng trường. Trong cái lạnh buốt giá của đêm đông năm ấy, chỉ có hai bàn tay đan vào nhau là ấm áp. Cho đến khi cô mở miệng hỏi anh về người mà anh thích, không khí ngột ngạt liền bao trùm lấy hai người. Sau đó, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, Lâm Hi Nghiên cũng từng nghĩ rằng, giáng sinh năm đó là giáng sinh đầu tiên cũng là cuối cùng mà hai người đón cùng nhau.
Bất tri bất giác, cả hai đã đứng dưới cây thông Noel đặt giữa trung tâm quảng trường. Mọi người đều hướng mắt về phía nó, háo hức chờ đợi khoảnh khắc hàng nhìn chiếc đèn trên cây thông được thắp sáng. Lâm Hi Nghiên và
Diệp Thành cũng không ngoại lệ. Giờ đây, khi đứng cạnh anh một lần nữa, cô cảm thấy như mình đang sống lại khoảnh khắc ấy, nhưng mọi thứ đã khác.
Vào thời khắc cây thông trước mắt được thắp sáng rực rỡ giữa tiếng hò reo phấn khích của biển người náo nhiệt.
Khóe môi Lâm Hi Nghiên bất giác cong lên, cảm giác này thật ra cũng không tệ, là năm đó cô quá chìm đắm trong cảm xúc thất bại của mình mà bỏ lỡ thời khắc đẹp đẽ này.
Ánh mắt Diệp Thành cứ dán chặt lên gương mặt lấp lánh ý cười của Lâm Hi Nghiên, mà khi cô cảm nhận được điều đó cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Đi thôi!" Lâm Hi Nghiên quay mặt về hướng khác, lảng tránh ánh mắt của Diệp Thành, giả vờ bình tĩnh nói.
Nhưng chưa đi được bước nào, cả người đã bị anh dùng lực kéo lại.
Khi Lâm Hi Nghiên quay đầu nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau, không gian xung quanh dường như ngưng đọng.
Bất chợt, một hình ảnh xuất hiện trước mắt họ, mấy đôi nam nữ đang hôn nhau thắm thiết, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Mặt Lâm Hi Nghiên đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu, nhưng đã bị Diệp Thành giữ chặt lấy gáy, ép cô ngửa đầu nhìn anh.
Những bông tuyết rơi lả tả, phủ kín mặt đất. Diệp Thành kéo Lâm Hi Nghiên vào lòng, hơi ấm từ anh bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Anh cúi xuống, đôi môi chạm vào vành tai đã ửng đỏ nhưng lạnh ngắt kia, khẽ thì thầm:
"Lạnh không?"
Lâm Hi Nghiên chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh đã phủ kín môi mình. Nụ hôn nhẹ nhàng, ướt át, như một cơn mưa xuân dịu dàng. Anh dùng môi mình, miết nhẹ môi cô, khi lưỡi đẩy vào trong, cũng chỉ từ từ quấn lấy lưỡi cô, thăm dò trong khoang miệng. Bàn tay từ gáy di chuyển xuống, vuốt ve sóng lưng, rồi ôm chặt cô vào lòng, như bao cặp tình nhân khác, đắm đuối hôn nhau trên quảng trường. (
Không biết qua bao lâu, khi dòng người đã dần dần tản bớt, trong cái lạnh giá của mùa đông, hơi thở của cả hai hòa quyện thành những làn khói mỏng manh. Ánh mắt Diệp Thành sâu thẳm như muốn hút hồn cô. Lâm Hi Nghiên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nụ hôn này quyến luyến đến nổi, trong phút chốc chính cô cũng bị đắm chìm.
"Um..." Diệp Thành khẽ cắn môi dưới của cô, khiến Lâm Hi Nghiên giật mình, rên lên thành tiếng. Anh hài lòng cười hắt ra một hơi, vuốt ve chiếc má non mềm vẫn còn chút hơi ấm do mình để lại, khàn giọng hỏi, "Ăn gì?
"Lẩu đi!" Lâm Hi Nghiên đáp, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe. Cô cúi đầu, mái tóc dài buông xuống che đi những cảm xúc rối bời đang hiện rõ trên gương mặt.
Diệp Thành khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn Lâm Hi Nghiên. Bàn tay anh nhẹ nhàng đan vào tay cô, cả hai cùng nhau bước đi trên con phố đông đúc, hướng về phía mấy hàng quán xung quanh khu trung tâm.
Đã đi vào ngày lễ mà không đặt bàn trước, giờ đây, hai chân Lâm Hi Nghiên muốn rụng rời. Quán nào cũng treo biển "Hết bàn", khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản. Cô kéo tay Diệp Thành, giọng mệt mỏi:
"Hay về nhà ăn đi... Mệt quá!"
"Lên phía trước xem thử một quán nữa... Vẫn không được thì về!" Diệp Thành nhìn Lâm Hi Nghiên có vẻ thương xót, anh nhẹ giọng nói. Bàn tay vòng lấy eo cô, để cô dựa vào người mình cho đỡ mỏi chân. Bây giờ quay lại trung tâm thương mại kia để lấy xe cũng hơn nữa tiếng, sau đó còn phải chen chúc trên mấy con đường kẹt cứng xe cộ cũng không biết nữa đêm hai người có về tới nhà không mà đòi ăn với uống.
Trời không phụ lòng người, quán lẩu cuối cùng mà họ tìm đến cũng có người vừa trả bàn. Cuộc đời Lâm Hi Nghiên rất ít khi vui vẻ, nhưng sự kiện này sẽ được tính vào một trong số đó. Cảm giác khi hai cái chân được giải thoát, mông đặt lên chiếc ghế đệm êm ái khiến cô bất giác cười còn tươi hơn ngày cô lấy chồng
Diệp Thành bỗng chốc phát hiện, Tiểu Uyên thường ngày cười toe toét muốn rách cả miệng như vậy là giống ai!
Đồ ăn vừa được dọn lên, Diệp Thành đẩy một đĩa bò viên còn nóng hổi về phía Lâm Hi Nghiên. Đúng lúc cô định cho nó vào miệng, một giọng nữ cao vút vang lên ngay bên tai:
"Diệp Thành... Cậu cũng đến đây đón Giáng sinh à?" Giọng nói quen thuộc ấy khiến Lâm Hi Nghiên giật mình, đôi đũa trên tay khựng lại giữa không trung. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào một gương mặt xinh đẹp, xa lạ nhưng cũng quen thuộc đến lạ lùng.
Chu Mạn Mạn tươi cười tiến đến, ánh mắt cô ta dán chặt vào Diệp Thành rồi dừng lại trên gương mặt Lâm Hi Nghiên. Có một thoáng ngạc nhiên vụt qua trong mắt cô ta, nhưng rồi nhanh chóng được che giấu bởi một nụ cười rạng rỡ, thân mật đánh vào vai Diệp Thành:
"Quán hết bàn rồi... Mình với bạn mình ngồi đây được không?" Giọng nói của cô ta ngọt ngào, nhưng lại mang theo một chút gì đó giả vờ... dè dặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]