🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thành thấy Lâm Hi Nghiên nhăn mặt vì đau, lòng anh thoáng chút áy náy. Trong khi đó, cái miệng nhỏ của

Tiểu Uyên thì chứ chóp chép liên tục, anh cảm thấy con bé muốn bú sữa thì ít mà muốn nhai nát ngực của mẹ nó thì nhiều.

Sắc mặt Diệp Thành đanh lại, gằn giọng, làm ra vẻ hung dữ quất con gái, "Tiểu Uyên, không được cắn mẹ."

Con bé Tiểu Uyên thường ngày rất nghe lời ba nó, chỉ cần Diệp Thành nói một câu, con bé sẽ cười toe toét rồi vâng vâng dạ dạ ôm chầm lấy anh.

Nhưng có lẽ Diệp Thành chưa từng nhìn thấy Tiểu Uyên trong cơn thèm sữa. Lúc này, Tiểu Uyên liếc xéo ba nó một cái, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ bất cần. Rồi con bé lại nhắm nghiền mắt, vùi mặt vào ngực Lâm Hi Nghiên, như thể muốn nói rằng: "Ba có thể làm gì được con?"

Diệp Thành sững sờ nhìn Tiểu Uyên. Anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được, có một ngày, đứa con gái ngoan ngoãn, đáng yêu lại dám có thái độ thách thức mình như vậy! Tự nhiên cảm thấy mình bị phản bội, giúp đỡ sai người.

"Con bé không nghe đâu... Giống như mấy người đang say ke vậy!" Lâm Hi Nghiên vừa đau vừa buồn cười, thở dài nói. Cô biết Tiểu Uyên khi thèm sẽ rất khó chịu, chỉ là không ngờ con bé lại có thể cứng đầu đến vậy, trực tiếp làm lơ luôn ba nó.

Lâm Hi Nghiên rướn vai, tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn. Cô cảm thấy cơ thể mình như bị đóng khung trong một chiếc hộp chật chội. Hai cha con nhà này đúng là biết cách làm khó cô. Diệp Thành có vẻ áy náy, anh đặt một tay xuống dưới, đỡ lấy cả người Tiểu Uyên, tay còn lại nhẹ nhàng vòng ra sau lưng Lâm Hi Nghiên, để cô dựa vào người mình làm điểm tựa.

"A..." Tiểu Uyên trong cơn mơ màng, vô thức cắn lên ngực Lâm Hi Nghiên một cái, cô khẽ rên một tiếng, mím chặt môi vì đau. Mái tóc dài xõa xuống, che khuất phần cổ trắng ngần.

Diệp Thành cúi đầu, nhìn thấy hàng mi cong dài khẽ run của Lâm Hi Nghiên. Tim anh như trống trận, từng nhịp đập thình thịch vang vọng trong lồng ngực. Khi cô ngước lên, đôi mắt họ chạm nhau, một luồng điện chạy dọc cơ thể. Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, khiến trái tim cô cũng loạn nhịp theo.

Lâm Hi Nghiên muốn quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt nóng rực của Diệp Thành, nhưng gáy cô lại bất chợt bị giữ chặt, bàn tay còn lại của anh che kín mặt Tiếu Uyên, khuôn mặt người đàn ông áp sát, mạnh bạo dùng môi mình phủ kín môi cô.

Lâm Hi Nghiên tròn mắt kinh ngạc. Cánh tay ôm lấy Tiểu Uyên siết chặt, cả người cô cứng đờ. Khi đôi môi ấm nóng của Diệp Thành chạm vào, trái tim cô như ngừng đập. Anh ngậm lấy môi cô, vừa mút vừa liếm. Cảm giác nhớp nháp trên môi, khiến mặt cô đỏ bừng, đầu óc choáng váng đến quên cả thở.

Khi đã định thần lại, Lâm Hi Nghiên muốn đẩy người ra, khó khăn ngăn cản, "Anh... Dừng.."

Nhưng ngay tại thời khắc môi đào hé mở, đầu lưỡi ướt nóng của Diệp Thành nhanh chóng tận dụng cơ hội, linh hoạt chui vào bên trong khoang miệng của Lâm Hi Nghiên quấn quýt lấy lưỡi cô, khiến cô không thế kìm nén được những run rẩy.



Diệp Thành càng hôn càng không kiểm soát được mình, bàn tay rắn chắc của anh kiềm chặt đầu Lâm Hi Nghiên, dần dần cô giống như bị mất hết lý trí, mở miệng, trúc trắc đáp lại anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách dường như tan biến, chỉ còn lại hai con người hòa quyện vào nhau.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn cuồng nhiệt này mới dừng lại. Diệp Thành lưu luyến rời khỏi môi đào đỏ mọng, do khoảng cách quá gần, hơi thở dồn dập của cả hai vẫn quyện chặt vào nhau, anh không nhịn được, cắn nhẹ lên cánh môi Lâm Hi Nghiên thêm mấy cái, mới chịu buông người ra.

Khi bàn tay che mặt Tiểu Uyên được nâng lên, một khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào hiện ra trước mắt. Đôi mắt tròn xoe khép chặt, hàng mi mỏng run rẩy nhẹ nhàng. Con bé trông như một thiên thần nhỏ đang say giấc nồng, khiến trái tim lâng lâng sau nụ hôn vẫn còn chưa tiêu tán của ba mẹ bé đều mềm nhũn.

Diệp Thành khẽ nghiêng đầu, khàn giọng hỏi Lâm Hi Nghiên: "Ngủ rồi à?"

Lâm Hi Nghiên thở dài gật đầu, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, không muốn nói chuyện. Cô bất giác tựa đầu vào vai

Diệp Thành, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Diệp Thành vươn tay chọc vào mặt Tiểu Uyên, con bé chỉ nhăn mày một cái, mắt vẫn nhắm nghiền. Xác định con gái đã ngủ say, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cứ chóp chép không chịu rời khỏi ngực mẹ. Anh nhíu mày, thấp giọng hỏi:

"Rồi chừng nào con bé mới nhả ra?"

"Cũng không biết!" Lâm Hi Nghiên nhàn nhạt đáp. Có trời mới biết con gái anh chừng nào mới chịu nhả ra. Con bé này thích nhất chính là nằm trên ngực cô, vừa mút sữa vừa ngủ khì khì như thế này.

Mi tâm Diệp Thành nhíu chặt, trong lòng không hiểu sao lại có chút xót xa, anh khẽ hỏi: "Trực tiếp kéo con bé ra không được à?"

Lần đầu tiên Lâm Hi Nghiên cảm thấy người này lải nhải mãi thật mệt. Muốn yên tĩnh một chút cũng không được.

Cô cau mày nhìn Diệp Thành, giọng điệu không mấy kiên nhẫn trả lời:

"Con bé sẽ giật mình, theo phản xạ cắn phập một cái!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.