Tiếng đũa kim loại va chạm với mặt kính bàn ăn vang lên chát chúa, làm bầu không khí giữa hai người càng trở nên căng thẳng. Lâm Hi Nghiên giật mình, ánh mắt cô đụng phải vẻ mặt đầy khó chịu của Diệp Thành. Khi ánh nhìn của hai người giao nhau, cảm xúc của đôi bên càng thêm phức tạp.
"Mẹ..." Tiếng gọi non nớt bất chợt của Tiểu Uyên vang lên, cả hai theo phản xạ quay đầu nhìn con gái.
Tiếng thìa chạm vào bát sứ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ. Tiểu Uyên úp mặt vào bát bánh, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Rồi bất ngờ, bé con ngẩng đầu lên, cười toe toét, má phúng phính dính đầy vụn bánh, "Haha….." Nụ cười hồn nhiên của con bé khi làm trò, bỗng chốc khiến không khí ngột ngạt giữa hai người trở nên hòa hoãn hơn.
Lâm Hi Nghiên mỉm cười dịu dàng, nhanh tay rút khăn ướt trên bàn ăn, ngồi xuống lau sạch những vụn bánh dính trên má Tiểu Uyên, mắng cũng chẳng nỡ lớn tiếng với con bé, "Xem con kìa! Dính đồ ăn hết lên mặt rồi."
Lâm Hi Nghiên không ngẩng lên nhìn Diệp Thành, tay vẫn nhẹ nhàng lau vết bẩn trên bàn tay bé nhỏ của Tiểu Uyên, khẽ hỏi:
"Sau này, anh tính thuê bảo mẫu giữ con hay sao?"
"Chắc vậy!" Diệp Thành đáp, giọng nói lạnh nhạt. Nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa một sự phức tạp khó tả.
Lâm Hi Nghiên gật đầu, ánh mắt thoáng buồn bã. Bây giờ, là bảo mẫu. Sau này, chắc anh cũng sẽ tìm cho Tiểu Uyên một người mẹ kế. Nghĩ đến điều đó, cô không khỏi chua xót: "Nhớ tìm người tỉ mỉ một chút... Con mình nhìn vậy, chứ thật ra nó là một tiểu quỷ rất khó chịu."
Diệp Thành im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hi Nghiên. Cũng không hiểu làm sao trong trong lòng lại suy nghĩ, làm gì có người nào tỉ mỉ hơn cô?
"Mẹ... Sữa... Sữa..." Tiểu Uyên đột nhiên lên cơn thèm sữa. Con bé vươn tay muốn chộp lấy ngực Lâm Hi Nghiên, liên tục chồm người khỏi ghế ăn cho bé, miệng bi ba bi bô đòi sữa.
Giọng nói non nớt của Tiểu Uyên như những sợi chỉ mềm mại quấn lấy trái tim Lâm Hi Nghiên. Cô vội vàng đứng lên, lấy bình sữa pha sẵn vẫn còn âm ấm đưa cho con bé.
"E..." Tiểu Uyên nhả bình sữa ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chẳm vào nó, vẻ mặt không hài lòng, "Hông thích."
Nói rồi, con bé đẩy bình sữa đi như thể nó là kẻ thù, nhoài người về phía mẹ.
Lâm Hi Nghiên cố làm ra vẻ nghiêm khắc, giả vờ quát con bé: "Không được... Con lớn rồi, phải tập uống sữa ngoài đi!"
"Hức... Hức..." Tiểu Uyên mếu máo, đôi mắt long lanh nước mắt. Con bé ôm chặt lấy bình sữa rồi ấm ức khóc lớn,
"Oa, oa..."
Lâm Hi Nghiên siết chặt tay lại, cố gắng kìm nén cảm xúc. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Uyên khóc, cô đều cảm thấy vô cùng dằn vặt. Nhưng cứ nhượng bộ con bé mãi, làm sao mà cai sữa cho con được và làm sao cô có thể an lòng mà rời đi.
Diệp Thành nhìn hai mẹ con, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, bàn tay cứ siết lại buông ra trong vô thức. Cuối cùng, anh đứng bật dậy, nắm lấy cổ tay Lâm Hi Nghiên, kéo cô cùng lui về phía sau, anh ngồi phịch xuống ghê, còn cô ngã lên đùi anh.
Trong lúc Lâm Hi Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì, Diệp Thành mạnh tay giật cúc áo của cô ra, đẩy áo ngực xuống dưới, quất tay ra hiệu cho con gái, "Tiểu Uyên... Lại đây..."
Mắt Tiểu Uyên sáng rỡ như ánh sao, cảm thấy ba chính là đồng minh của mình, miệng cười toe toét. Con bé nhảy tót xuống ghế ăn, chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy chân ba mẹ.
Diệp Thành đỡ cái mông nhỏ, nâng người Tiểu Uyên lên. Con bé nhanh chóng vùi mặt vào ngực Lâm Hi Nghiên, miệng nhỏ cắn lấy núm sữa yêu thích của mình mút chùn chụt.
"Ah..." Bất ngờ bị cắn, Lâm Hi Nghiên hét lên một tiếng. Cơn đau buốt khiến cô tức giận đến mức bất giác bấu vào vai Diệp Thành, quất lớn, "Anh có điên không hả? Có muốn cho con bé bú cũng phải hút sữa, để vào bình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]