Chiếc siêu xe màu đen bóng loáng từ từ lướt vào gara, động cơ im bặt. Cửa xe mở ra, Diệp Thành bước xuống. Khi anh vừa mở cửa ghế sau, ngay lập tức, tiếng gọi non nớt "Ba ơi!" vang lên nũng nịu khiến anh có chút giật mình.
Nhìn hai bàn tay nhỏ xíu đang dụi dụi vào mắt, miệng nhỏ còn ngáp ngắn ngáp dài, Diệp Thành khẽ cười dịu dàng hỏi:
"Con dậy rồi à? Con tự lên nhà được không? Ba bế mẹ lên!"
Tiểu Uyên nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe thấy mẹ đang ngủ say ở hàng ghế phía trên, rồi gật đầu lia lịa, "Ược ạ!" - con bé đáp lại một cách rõ ràng, rồi đưa đôi tay bụ bẫm ra, chờ ba bế xuống.
Tiểu Uyên lững thững đi trước, đôi chân nhỏ bé bước từng bước một. Diệp Thành bế Lâm Hi Nghiên theo sau, ánh mắt anh trìu mến dõi theo con gái. Trong khi Tiểu Uyên cần mười bước chân nhỏ, anh chỉ cần hai sải chân dài. Đi đến cầu thang, anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, bế Lâm Hi Nghiên bằng một tay, tay còn lại dìu con bé đi lên.
Đến trước cửa phòng ngủ chính, Diệp Thành định đẩy cửa bước vào đã bị Tiểu Uyên kéo ống quần lại. Con bé chạy sột soạt đến phòng bên cạnh, gõ cửa bộp bộp rồi chỉ tay lên cánh cửa:
"Phòng mẹ ây mà... Phòng mẹ dới con ở ây!"
Giọng nói non nớt lại còn ngọng nghịu, đôi mắt tròn xoe khiến Diệp Thành không nhịn được cười. Nhưng cũng không mấy hài lòng, hơi nhướn mày nói:
"Đó là phòng của con thôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3740413/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.