Chiếc siêu xe màu đen bóng loáng từ từ lướt vào gara, động cơ im bặt. Cửa xe mở ra, Diệp Thành bước xuống. Khi anh vừa mở cửa ghế sau, ngay lập tức, tiếng gọi non nớt "Ba ơi!" vang lên nũng nịu khiến anh có chút giật mình.
Nhìn hai bàn tay nhỏ xíu đang dụi dụi vào mắt, miệng nhỏ còn ngáp ngắn ngáp dài, Diệp Thành khẽ cười dịu dàng hỏi:
"Con dậy rồi à? Con tự lên nhà được không? Ba bế mẹ lên!"
Tiểu Uyên nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe thấy mẹ đang ngủ say ở hàng ghế phía trên, rồi gật đầu lia lịa, "Ược ạ!" - con bé đáp lại một cách rõ ràng, rồi đưa đôi tay bụ bẫm ra, chờ ba bế xuống.
Tiểu Uyên lững thững đi trước, đôi chân nhỏ bé bước từng bước một. Diệp Thành bế Lâm Hi Nghiên theo sau, ánh mắt anh trìu mến dõi theo con gái. Trong khi Tiểu Uyên cần mười bước chân nhỏ, anh chỉ cần hai sải chân dài. Đi đến cầu thang, anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, bế Lâm Hi Nghiên bằng một tay, tay còn lại dìu con bé đi lên.
Đến trước cửa phòng ngủ chính, Diệp Thành định đẩy cửa bước vào đã bị Tiểu Uyên kéo ống quần lại. Con bé chạy sột soạt đến phòng bên cạnh, gõ cửa bộp bộp rồi chỉ tay lên cánh cửa:
"Phòng mẹ ây mà... Phòng mẹ dới con ở ây!"
Giọng nói non nớt lại còn ngọng nghịu, đôi mắt tròn xoe khiến Diệp Thành không nhịn được cười. Nhưng cũng không mấy hài lòng, hơi nhướn mày nói:
"Đó là phòng của con thôi!"
Dứt lời, Diệp Thành khẽ đẩy cửa phòng mình, bế Lâm Hi Nghiên vào trong. Tiểu Uyên nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi đôi chân nhỏ bé cũng lững thững chạy theo sau lưng ba mình. Cái gì khó hiểu cứ để sáng hỏi mẹ... Được cái trên đời này cái gì con bé cũng cảm thấy khó hiểu!
Lâm Hi Nghiên cùng Diệp Thành chưa từng có ý định chia phòng. Lúc mới cưới, cả hai vẫn ngủ với nhau như những cặp vợ chồng bình thường. Lúc có nhu cầu, cũng chưa từng kiềm nén chuyện đó.
Cho đến lúc sinh Tiểu Uyên, con bé đêm nào cũng quấy một trận đến 2, 3 giờ sáng, Diệp Thành không ngủ được. Anh không nói gì, nhưng Lâm Hi Nghiên biết sức người có hạn, đêm nào anh cũng làm việc đến 11, 12 giờ khuya, nếu còn không ngủ đủ giấc sẽ đột quỵ mà đi sớm. Cuối cùng, cô quyết định để Tiểu Uyên sang phòng kế bên, cô cũng không thể xa con bé, nên cũng ngủ ở bên đó, lâu dần, họ như vợ chồng sống ly thân, mỗi người một phòng, lúc động tình thì hợp, lúc hết tình thì tan.
Diệp Thành cẩn thận đặt Lâm Hi Nghiên lên giường lớn, rồi đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ thay cho cô. Anh làm thuần thục tới nổi, chính bản thân cũng không phát hiện ra mình quen tay như vậy.
Tiểu Uyên, con bé này thật sự rất đáo để, nó thấy ba thay quần áo cho mẹ, cảm thấy như có chuyện gì rất đặc sắc. Hai cặp mắt phát sáng, chống cắm đảo mắt liên hồi, hết nhìn ba, rồi lại nhìn mẹ chằm chằm. Cái vẻ mặt tò mò pha lẫn thích thú ấy khiến Diệp Thành không nhịn được cười, vươn tay nhéo lên cái má phúng phính kia một cái.
Bỗng nhiên, Tiểu Uyên níu lấy tay áo Diệp Thành, hoảng hốt hét lên, "Ba ơi! Mẹ bị con gì ẳn nè!"
Cả căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, Diệp Thành nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Uyên. Trên cổ, trên ngực, trên xương quai xanh của Lâm Hi Nghiên từng dấu vết đỏ chói hằn lên nổi bật trên làn da trắng ngần, mềm mại của cô khiến Diệp Thành không khỏi chột dạ. Cũng không thể nói với con gái là do ba cắn mẹ, hủy hoại tâm hồn non nớt của trẻ thơ là không nên. Anh cười cười, lắc đầu nói: "Ba không biết, sáng mẹ dậy con tự hỏi mẹ đi nha." Giải quyết mấy câu hỏi khó xử như thế này, chắc chắc Lâm Hi Nghiên rành hơn anh.
Diệp Thành sửng người, lớn đến từng tuổi này, không ngờ lại bị nhóc con mới hơn hai tuổi mắng thẳng vào mặt. Anh nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Con học cái từ đó ở đâu vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]