Tiếng nôn ọe yếu ớt từ nhà vệ sinh truyền tới, Diệp Thành khựng người, tim anh đập thình thịch, một cảm giác bất an lan tỏa khắp mạch máu trong cơ thể.
Lâm Hi Nghiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong chiếc gương lớn, cô thật sự không biết sau khi mở cánh cửa này ra phải đối diệm với Diệp Thành như thế nào? Phải viện cái cớ gì để lấp liếm chuyện này một cách trơn tru nhất?
Cạch! Cánh cửa vừa bật mở, Lâm Hi Nghiên giật mình, đập vào mắt cô, dáng người cao lớn như một bức tường chắn ngang. Cô có chút chần chừ, nhịp tim tăng vọt, chầm chậm ngẩng mặt nhìn lên, "Anh!"
Diệp Thành nhíu mày nhìn người con gái trước mặt mình, ánh mắt như muốn xuyên thấu Lâm Hi Nghiên, vừa ngờ vực, vừa thấp thỏm hỏi: "Có rồi phải không?"
Lâm Hi Nghiên biết mình không giấu được, dù cô có phủ nhận, Diệp Thành cũng sẽ trực tiếp kéo cô đến bệnh viện kiểm tra, anh luôn yêu cầu sự chắc chắn tuyệt đối.
Nghĩ như vậy, tự nhiên tâm trạng cũng được thả lỏng. Lâm Hi Nghiên hạ mắt, cúi xuống nhìn chằm chằm khoảng cách giữa bàn chân hai người, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Ha... Giấu tôi lâu như vậy" Diệp Thành cười nhạt một tiếng, giọng nói đầy mỉa mai. Anh đưa tay xoa mạnh khuôn mặt, vẻ mặt đầy thất vọng. Cái gì mà về bên kia sẽ uống? Lừa người! Cái thai đã hơn ba tháng rồi mà cô còn cố tình giấu anh. Ánh mắt Diệp Thành đỏ ngầu, anh gắn giọng hỏi, "Lâm Hi Nghiên, cô có ý gì?"
ON Đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của người đàn ông trước mặt, Lâm Hi Nghiên cũng bất ngờ với bản thân mình, cô không hề run sợ, chỉ cảm thấy Diệp Thành trước mặt cô thật xa lạ. Khóe môi cong lên một nụ cười chua chát, ý tứ hỏi anh:
"Nếu không phải đã hơn ba tháng, anh sẽ bắt em... bỏ con sao?"
"Tôi sẽ không làm như vậy" Diệp Thành nói dứt khoát, ánh mắt cương nghị. Dù anh và Lâm Hi Nghiên có như thế nào, trẻ con vô tội, một sự thật không thể chối bỏ, đứa bé là con anh. Anh thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, nhíu mày hỏi cô, "Giờ cô tính như thế nào?"
Tính thế nào? Lâm Hi Nghiên cũng đã tính hết từ hai tháng trước. Tiền đã chuẩn bị, trường học cũng đã chọn, sẵn sàng mọi thứ chỉ chờ ngày biến mất khỏi cuộc đời anh. Nhưng khi nghe Diệp Thành khẳng định anh sẽ không làm như vậy, anh chấp nhận đứa con này, Lâm Hi Nghiên lại có chút chần chừ. Những dự định đã ấp ủ bấy lâu nay bỗng trở nên lung lay.
Bàn tay Lâm Hi Nghiên siết chặt gấu áo, hơi thở chỉ vừa ổn định lại trở nên gấp gáp. Cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành, giọng điệu kiên định hỏi:
"Nếu em muốn chúng ta kết hôn... Anh có đồng ý không?"
Lâm Hi Nghiên nói ra câu này thật ra chỉ là muốn thăm dò Diệp Thành. Trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cái lắc đầu, hoặc một câu trả lời kiểu như: "Cô sinh con ra, tôi sẽ nuôi" hay "Tôi sẽ chu cấp cho hai mẹ con cô". Nhưng Lâm Hi Nghiên không muốn sống như vậy, ở dưới tầm mắt anh, sống bằng tiền của anh, sinh con cho anh nhưng không danh không phận, chẳng thà đừng liên quan gì đến nhau nữa, mặc cho đối phương sống chết như thế nào cũng đừng hỏi tới.
Diệp Thành đã im lặng rất lâu trước câu hỏi của Lâm Hi Nghiên. Anh không muốn yêu đương tạm bợ nên tất nhiên cũng không muốn kết hôn qua loa. Nhưng anh càng không muốn con mình có một gia đình không trọn vẹn. Sự cố cũng được, cố tình cũng được... Là một thằng đàn ông, anh vẫn phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Diệp Thành không trực tiếp trả lời Lâm Hi Nghiên, anh thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói:
"Thay quần áo đi... Tôi đưa cô đi gặp ba mẹ tôi!"
Khi Diệp Thành cất lời, Lâm Hi Nghiên cũng đã sẵn sàng nặn ra nụ cười công nghiệp, từ chối mọi sắp xếp của anh, nhưng câu trả lời lọt vào tai mình khiến cô sững sờ đến mức không kịp phản ứng.
Lâm Hi Nghiên còn tưởng mình nghe lầm, cho đến khi Diệp Thành quay lưng, bảo cô nhanh lên, Lâm Hi Nghiên mới dám tin những gì mình nghe được là sự thật. Gặp ba mẹ anh? Chính là thừa nhận đứa bé, thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Thứ Lâm Hi Nghiên luôn muốn có được, là tình yêu của Diệp Thành.
Thứ Diệp Thành cho Lâm Hi Nghiên, là một cuộc hôn nhân nghiêm túc.
Lâm Hi Nghiên không biết nên vui hay nên buồn, nên mừng hay phải lo lắng cho những ngày sau. Cảm xúc trong lòng cô thật sự rất hỗn loạn, Diệp Thành đồng ý cưới cô, đồng ý cho cô danh phận, rốt cuộc cô còn muốn điều gì nữa? Nếu bây giờ cô làm loạn không đồng ý, có phải bản thân quá ngang ngược, quá tham lam hay không?
Lâm Hi Nghiên nghĩ nhiều như vậy, nhưng bước chân cô vẫn máy móc đi theo sau lưng Diệp Thành. Cuối cùng cô vẫn lựa chọn hành động theo cảm tính, gạt bỏ lý trí, gạt bỏ sự sắp xếp chu toàn của bản thân mình.
"Nhưng Lâm Hi Nghiên..." Diệp Thành bất ngờ quay đầu lại, lồng ngực đập vào mặt Lâm Hi Nghiên. Cả hai có chút giật mình, rồi lại chạm vào ánh mắt khẽ dao động của đối phương.
Diệp Thành điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nghiêm túc nhìn Lâm Hi Nghiên, giọng nói trở nên lạnh lùng, xa cách:
"Tôi không yêu cô! Sau này cô hối hận, cứ thoải mái rời đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]