Lâm Hi Nghiên như người mất hồn, bần thần bước ra khỏi phòng của Diệp Thành. Anh nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng cũng ngập tràn những cảm xúc khó tả, có không nỡ, có xót xa, nhưng chắc chắc không có tình yêu.
Nhưng anh biết làm sao được, anh không muốn phải tạm bợ yêu một ai, anh chưa sẵn sàng, cũng chưa chấp nhận được sự thật mình cùng Chu Mạn Mạn mãi mãi không còn cơ hội.
Khi cánh cửa to lớn của căn hộ đối diện đóng lại, Lâm Hi Nghiên đông cứng như một bức tượng, không còn chút sinh khí, vô lực trượt người xuống sàn nhà, cô ôm chặt lấy thân mình, nước mắt tuôn trào như mưa ướt đẫm cả khuôn mặt. Từng tiếng nấc nghẹn, xé tan không gian tĩnh lặng, ánh sáng bình minh bị ngăn cách sau lớp rèm cửa xám dày, bóng tối lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
Tâm can Lâm Hi Nghiên như đang bị âm thanh nức nở kia cào xé. Lần đặt cược này, cô đã thất bại thảm hại, mất cả chì lẫn chài, hoàn toàn thua trắng trong tay anh.
Khi viên thuốc trắng tinh, nhỏ xíu kia được cô đặt lên đầu lưỡi, vị đắng bắt đầu lan tỏa. Lâm Hi Nghiên dùng răng cắn nát nó, nhai đến khi cảm giác đắng nghét ấy lan tỏa khắp khoang miệng, rồi theo nước bọt đi xuống cổ họng.
Cô bật cười cảm thán, "Đắng quá!"
Nhưng có đắng đến thế nào, cũng không lấn át được cảm giác chua xót trong lòng cô lúc này. Lâm Hi Nghiên muốn mùi vị này phải ám ảnh mình cả đời, dạy cho cô một bài học thấu tận xương tủy. Đừng bao giờ đặt cược tình cảm của một người đàn ông.
***
Xuân đi hè đến, thời gian thật sự không chờ đợi một ai. Học kỳ hai của những năm cuối cấp ba dần bước vào giai đoạn nước rút, mỗi ngày Lâm Hi Nghiên đều mệt mỏi với một xấp đề cương ôn thi của mình, tâm trạng để nghĩ đến chuyện tình cảm không được đáp lại kia cũng bay biến đi đâu mất.
Một ngày giữa tháng ba năm đó, Lâm Hi Nghiên phát hiện kinh nguyệt mình đã trễ mất hai tuần. Cô sợ đến run rẩy, vội vàng chạy xuống nhà thuốc dưới chung cư để mua que thử thai.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm chiếc que thử thai đặt trên lavabo. Lâm Hi Nghiên hồi hộp chờ đợi kết quả đang từ từ hiện lên, cô cũng tự trấn an bản thân mình, rõ ràng đã uống thuốc tránh thai, chắc chắc là do thuốc tránh thai làm cô rối loạn nội tiết tố nên kinh nguyệt mới không đến. Nhưng hai vạch đỏ chói trên que thử, đã khiến cô hoàn toàn suy sụp, ngã quy xuống mặt sàn lạnh lẽo.
Lâm Hi Nghiên một mình đến bệnh viện làm kiểm tra, cái thai đã hơn một tháng, là một sinh mệnh nhỏ bé đang từ từ lớn lên trong bụng cô. Cô không dám nói chuyện này với Diệp Thành, chính xác hơn là không biết nói như thế nào, anh không muốn đứa bé này, từ đầu đã không muốn, liệu khi nó đã tồn tại anh sẽ có suy nghĩ khác không?
Lâm Hi Nghiên không biết, cũng không muốn đánh cược lần nữa. Chỉ còn vài tháng nữa là cô hoàn thành chương trình 12, sau khi thi tốt nghiệp, cô sẽ đổi lại nguyện vọng, chọn một trường đại học cách xa thành phố A, vài trăm km, không phải là vài nghìn km mới an toàn. Số tiền hiện tại trong tài khoản đủ để cô trang trải học phí, đủ để cô
Io cho con mình, dù sao cũng là tiền của ba nó, dùng phung phí một chút cũng chẳng cảm thấy tội lỗi một xíu nào!
Đứa con này thật sự rất thích chơi đùa mẹ nó. Người ta nói trong ba tháng đầu, phụ nữ mang thai thường sẽ ốm nghén rất nặng, sau ba tháng thì sẽ bắt đầu đỡ dần. Nhưng Lâm Hi Nghiên thì ngược lại, ba tháng đầu cô chỉ thấy người hơi nặng nề, lắm lúc sẽ ngủ gật trên lớp, thậm chí còn thèm ăn, một bữa trưa có thể ăn tới hai suất cơm đẩy ụ. Nhưng tới tháng thứ tư, mọi chuyện lại bắt đầu thay đối, ngửi thấy mùi hơi tanh một chút là dạ dày không chịu được, cơn buồn nôn ập đến hành hạ cô từ sáng đến tối, đã không ăn được gì, còn phải thức đêm để ôn thi cuối kỳ, người ngày càng ốm đi.
Từ sau ngày hôm đó, Lâm Hi Nghiên rất ít khi sang căn hộ đối diện, mỗi ngày vào trước giờ Diệp Thành đi làm về, đúng bổn phận nấu bữa tối cho anh, mỗi tháng nhận lương của mình, có thêm tiền sau này mua sữa bột cho bé con trong bụng. Nhưng từ khi bị ốm nghén, cô chính thức lười biếng bỏ việc, mỗi ngày đều trốn trong phòng, ăn bánh ngũ cốc, uống sữa bầu.
Diệp Thành cũng không tìm Lâm Hi Nghiên, cô thật sự rất thoải mái, né được bao xa thì né, nếu gặp anh cô cũng không biết có giấu được cái thai này đến khi rời khỏi thành phố A không?
Một ngày cuối tháng tư, thời tiết khô nóng, Lâm Hi Nghiên vừa hoàn thành xong môn thi cuối cùng, tâm trạng có phần thả lỏng. Cuối cùng khuya nay cũng có thể ngủ ngon, nhưng bong bóng chat của người đã lâu không liên lạc lại nhảy ra trên màn hình điện thoại, một tin ngắn cũn, vỏn vẹn năm chữ: "Tối sang đây ăn cơm!"
Lâu rồi không ăn cơm chung với nhau, không khí giữa hai người thật sự rất gượng gạo. Lâm Hi Nghiên cúi găm mặt, chỉ dám ăn cơm trắng trong bát mình. Đồ ăn đều là Diệp Thành nấu, còn nấu toàn những món cô thích nhưng thời điểm này chỉ cần nhìn thấy chúng là cô đã rùng mình.
"Hôm nay thi thế nào?" Diệp Thành nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Lâm Hi Nghiên thoáng sửng người, cũng không biết vì sao anh lại biết hôm nay cô thi, cũng không biết anh bị gì tự nhiên lại muốn ăn cơm chung. Cô máy móc gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Ốn ạ!"
Diệp Thành ậm ừ gật đầu. Quả thật là ốm hơn mấy tháng trước, mấy lời kể của Trình Túc Vũ hoàn toàn không phóng đại một chút nào. Hôm nay Dương Dịch Hoài lại than vãn với anh, chuyện Trình Túc Vũ cứ luyên thuyên bên tai cậu ta về Lâm Hi Nghiên, anh đã buộc miệng hỏi chuyện gì. Cuối cùng thì biết được thời gian này, cô không ăn không uống, hai mắt thì như con gấu trúc, gầy yếu xanh xao chẳng khác nào năm đó khi anh lần đầu tiên gặp cô.
Diệp Thành thở hắt ra một hơi, gắp một miếng cá kho vào bát cô, nhẹ giọng nói: "Ăn đi... Đừng thức khuya học bài nữa."
Lâm Hi Nghiên giật mình, rồi thoáng chốc mùi tanh xộc thẳng vào mũi, dạ dày cuộn trào từng đợt, cô không nhịn được nữa, che miệng chạy thăng vào nhà vệ sinh.
Ọe... ọe... Cảm giác buồn nôn thật kinh khủng. Lâm Hi Nghiên ôm lấy bồn cầu, cơ thể run bần bật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]