"Em biết mà!" Lâm Hi Nghiên cúi đầu, chua xót nói. Khi ngẩng mặt lên nhìn Diệp Thành lần nữa, nụ cười trên khóe môi thiếu nữ vô cùng gượng gạo, giọng điệu cô thoải mái, nhưng mỗi lời nói ra đều như những mũi dao đâm thẳng vào tim mình, "Em biết trong lòng anh có người khác... Biết anh yêu chị ấy rất nhiều. Em chưa từng thấy anh suy sụp như vậy bao giờ..."
Cô dừng lại một chút, nước mắt trong khóe mi đã trực trào lăn dài trên má, cô phải ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, mới có thể lấy lại bình tĩnh. Khi cúi xuống nhìn Diệp Thành, bàn tay nhỏ bé bóp chặt lớp da thịt đang bao bọc trái tim mình, nghẹn ngào nói: "Nhìn thấy anh như vậy... Em cũng rất đau..."
Yêu một người là như thế nào?
Thuở thiếu thời Lâm Hi Nghiên chưa từng mường tượng ra được. Cô chỉ thầm nghĩ, mỗi khi nhìn thấy anh cô sẽ bất giác cong môi mỉm cười. Khi bàn tay cả hai vô tình chạm vào nhau, một luồng điện xẹt qua cơ thể, cô sẽ không nhịn được mà run lên, cúi đầu che giấu khuôn mặt đã phiếm hồng vì xấu hổ. Nhưng rồi, khi tình yêu lớn dần qua năm tháng, Lâm Hi Nghiên chợt hiểu ra tất cả những cảm xúc bất chợt đó chỉ là chút rung động của tuổi trẻ, tình yêu thật sự sẽ khiến cho con người ta trầm mê bất ngộ, đau đến tê tâm liệt phế. Biết người ta đã dành trọn trái tim cho một người khác, cũng sẽ không kiềm lòng được mà tham lam mong muốn một vị trí nhỏ nhoi ở nơi đó, dù chỉ là góc khuất. Nhìn người ta suy sụp vì người khác, lòng cũng tràn ngập những cảm xúc xót xa không thể diễn tả thành lời.
Sau đêm giáng sinh hôm ấy, Lâm Hi Nghiên cũng từng mong Diệp Thành có thể tìm được người mà mình mong đợi, được cô ấy đáp lại tình cảm. Cô chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần anh có thể sống tốt, cô tin thời gian có thể làm cô yêu anh sâu đậm, cũng có thể làm cô dần dần quên đi anh. Nhưng đêm qua, mọi suy nghĩ cao thượng ấy đều bị vùi lấp trong dục vọng. Tại sao cô phải đẩy anh cho người khác? Tại sao người mang lại hạnh phúc cho anh không phải là cô? Tại sao cả anh và cô đều phải gặm nhấm nổi đau còn người ta thì có thể vui cười hạnh phúc?
Lâm Hi Nghiên vươn tay, chạm vào mu bàn tay lạnh ngắt của Diệp Thành, khi anh ngẩng đầu nhìn mình, cô khẽ cười, nhẹ giọng nói:
"Diệp Thành. Hay anh thử yêu em đi!" Anh yêu em, em cũng dùng toàn tâm toàn ý mình để yêu anh. Cả hai chúng ta sẽ không ai phái đau nữa.
"Nghiên." Diệp Thành nâng mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như vực thẳm không hề dao động, giọng anh khàn đặc, thanh âm trầm thấp nói, "Anh không biết yêu em như thế nào?"
"Vì một người không yêu mình... Có đáng không?"
Giọng nói Diệp Thành đều đều, nhắc lại câu nói đêm qua của Lâm Hi Nghiên. Dứt lời, anh cũng rời khỏi phòng, để lại cô một mình cô độc, trơ trọi trong chính căn phòng đều là vết tích ân ái của hai người đêm qua.
Đêm qua Lâm Hi Nghiên nói với Diệp Thành câu này, hôm nay anh lại đem nó trả cho cô. Con người đúng là động vật tiêu chuẩn kép, nói thì rất dễ, chính bản thân lại không chấp nhận được những gì mình đã gán ghép cho người ta.
"Vì một người không yêu mình... Có đáng không?"
Giọng nói Diệp Thành đều đều, nhắc lại câu nói đêm qua của Lâm Hi Nghiên. Dứt lời, anh cũng rời khỏi phòng, để lại cô một mình cô độc, trơ trọi trong chính căn phòng đều là vết tích ân ái của hai người đêm qua.
Đêm qua Lâm Hi Nghiên nói với Diệp Thành câu này, hôm nay anh lại đem nó trả cho cô. Con người đúng là động vật tiêu chuẩn kép, nói thì rất dễ, chính bản thân lại không chấp nhận được những gì mình đã gán ghép cho người ta.
Lâm Hi Nghiên bật cười thành tiếng, nụ cười chua chát đến xé lòng, nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả một góc chăn dày. Trời đông bên ngoài rất lạnh, trong căn phòng rộng lớn, nhiệt độ của điều hòa rõ ràng vô cùng ấm áp, nhưng cơ thể của người con gái này tựa như đã chìm xuống đáy sông băng do chính cô dùng tham vọng của mình tạo nên, và tận tay người đàn ông cô yêu đã nhấn chìm cô xuống mặt nước lạnh lẽo này.
Cạch! Cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa, Diệp Thành bước vào trong, trên tay anh là quần áo của Lâm Hi Nghiên.
Trong lúc cô còn đang sướt mướt, nhục nhã vì bị người ta từ chối, anh đã sang căn hộ đối diện, lấy đồ cho cô, muốn để cô gọn gàng sạch sẽ như không có chuyện gì, rời khỏi nơi này.
Lâm Hi Nghiên lúng túng vội vàng lau đi nước mắt đang ướt nhòe trên mặt mình, cô cúi đầu, nhận lấy quần áo từ tay Diệp Thành. Không cần tắm rửa, trực tiếp mặc vào muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi đầy rẫy cảm giác xấu hổ của mình.
Khi Lâm Hi Nghiên định rời đi, Diệp Thành kéo tay cô lại. Cô giật mình, bối rối quay đầu nhìn anh, rồi lại phải cắn môi bật cười, khi lòng bàn tay được đặt vào một vỉ thuốc hình chữ nhật, chỉ có duy nhất một viên thuốc nhỏ nằm ngay trung tâm. Hóa ra anh đi lâu như vậy, không chỉ để lấy đồ, mà còn để mua thuốc tránh thai cho cô.
Lâm Hi Nghiên siết chặt vỉ thuốc trong tay, những đường kẻ sắc nhọn cứa vào da thịt, máu thấm qua kẽ tay.
Nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác gì, chỉ khẽ khàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]