🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bà noại!" Tiểu Uyên nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe long lanh, ngây thơ trả lời. Thấy ba im lặng không nói gì, con bé lại nhún vai, bắt chước giọng điệu của bà: "Bà noại ói vậy nè... Uyên ơi, ba con dô tâm quá, lúc nào ủng làm mẹ con óc, haizz..." Nói xong, con bé còn làm điệu bộ thở dài chân thực, rồi bật cười khúc khích, lộ ra hai chiếc răng cửa như thỏ con.

Vừa nghe đến mẹ mình, rồi lại nhìn nét diễn thật trân của con gái, Diệp Thành chỉ biết cười trừ bất lực. Thật sự không hiếu mẹ anh thường ngày nói cái gì với cháu gái, ít nhất cũng phải giữ hình tượng người chồng, người cha tốt cho con trai mình chứ! Mặc dù mình cũng không tốt cho lắm!

Lại nhớ đến lời Tiểu Uyên nói lúc nãy, Diệp Thành hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi con bé: "Mẹ khóc sao?"

Cái đầu nhỏ của Tiểu Uyên gật gù lia lịa, hai bàn tay bé xíu áp lên đôi mắt tròn xoe. Con bé nhắm tịt mắt lại, miệng mấp máy: "Mắt sưng... Mắt sưng.."

Diệp Thành im lặng một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của người con gái đang ngủ say trên giường, đôi mắt thật sự đã sưng húp lên như hai quả đào chín mọng. Mỗi lần hai người cãi nhau, Lâm Hi Nghiên đều khóc rất nhiều, có lúc tức giận quá còn đấm bình bịch vào ngực anh để trút giận. Nhưng hôm sau lại mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, làm cho anh cũng vô tình không để ý đến vẻ mặt tiều tụy hốc hác của cô sau một đêm dài.

Chụt! Tiểu Uyên làm điệu bộ hôn gió, rồi bất ngờ rướn người hôn phắp lên má Lâm Hi Nghiên thật nhẹ. Con bé cười hí hí, quay mặt nhìn Diệp Thành, hai mắt lấp lánh, "Mẹ hơm quá ba ơi!"

Diệp Thành mím môi cười, sự đáng yêu nhỏ xíu này làm trái tim anh mềm nhữn. Ai cũng nói Tiểu Uyên giống ba, nhưng anh nhìn trước nhìn sau rõ ràng giống Lâm Hi Nghiên đến tám phần. Chỉ khác ở chỗ con bé này vừa nghịch ngợm vừa ranh ma, tính nết này anh cũng chẳng biết là giống ai.

Giống như bị "ma xui quỷ khiến", Diệp Thành chậm rãi hạ người, gương mặt anh gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp thở đều đều của Lâm Hi Nghiên. Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cố loang lố những dấu vết do mình để lại, cánh mũi cọ vào da thịt mềm mại, mùi sữa thơm ngọt quẩn quanh nơi chóp mũi khiến trái tim anh đập loạn, nơi đó lại bắt đầu rục rịch.

Diệp Thành tự mắng bản thân mình, cắn răng kiềm chế ham muốn trong người lại. Khi ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Uyên lần nữa, đôi mắt anh hơi đục ngầu, gật đầu cảm thán: "Ừm... Thơm thật!"

Nói rồi Diệp Thành cúi xuống, mút mạnh lên má Lâm Hi Nghiên, rồi hai cha con lại nhìn nhau bật cười, thay phiên nhau giở trò trên khắp khuôn mặt cô.

Trong giấc mơ, Lâm Hi Nghiên thấy mình đang bị con chó của bảo vệ dưới chung cư liên tục liếm vào mặt, vừa nhớp nháp vừa nhột, cô nhăn mày, mơ màng hét lên một tiếng, hai cha con kia mới giật mình dừng lại. (1)



"Con muốn ngủ cạnh mẹ hay ngủ cạnh ba?" Diệp Thành bế Tiểu Uyên lên giường, vừa cởi áo bông cho con bé, vừa dịu dàng hỏi.

"Um... ủ dũa!" Tiểu Uyên vừa nói vừa nằm vật ra giường, vỗ vỗ vào khoảng trống còn lại bên cạnh mình ra hiệu cho Diệp Thành nhanh chóng nằm xuống.

Diệp Thành nhíu mày, không hiểu sao anh cảm thấy chỗ Tiểu Uyên đang nằm phải là của mình mới đúng, nhưng ai lại đi tranh giành chỗ ngủ với con gái?

Diệp Thành nhìn Tiểu Uyên, bất lực cười trừ: "Con ngủ với mẹ đi... Ba đi tắm."

Ánh đèn vàng hắt lên những múi cơ cuồn cuộn, từng giọt nước trượt dài trên cơ thể rắn chắc của người đàn ông như những viên ngọc trai lấp lánh. Diệp Thành thở hắt ra một hơi, ba năm trôi qua, đây là lần đầu tiên anh phải dùng tay tự xử, dù Lâm Hi Nghiên đang ở ngay trước mặt.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Thành sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt mình, trái tim anh như bỏ mất một nhịp.

"Còn có cái kiểu ngủ như vậy sao?" Diệp Thành cười hắt ra một hơi, đưa tay day trán mình, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Con bé Tiểu Uyên này đúng là có vô vàn tật xấu, đến ngủ cũng không yên, phải cho tay vào ngực mẹ mới ngủ được. Bàn tay nhỏ bé đặt trên khuôn ngực đầy đặn, mềm mại, dù hai mắt con bé đã nhắm nghiền, nhưng từng ngón tay vẫn hoạt động, xoa nắn bầu ngực căng tròn kia vô cùng thuần thục, ngón tay cái thì cho vào miệng, mút chùn chụt như cả ngày không được cho uống một giọt sữa nào.

Diệp Thành bước đến, nhẹ nhàng đưa tay định gỡ tay Tiểu Uyên ra thì "bốp", một cú đánh bất ngờ giáng xuống ngực Lâm Hi Nghiên khiến cô nhăn mày, kêu lên một tiếng làm anh cũng giật mình không dám nhúc nhích. Hóa ra con bé này khi mớ ngủ lại đanh đá như vậy!

Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Diệp Thành không chịu hoạt động như bình thường. Khi liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã hơn bảy giờ sáng, anh nhíu mày một cái, siết chặt thân ảnh mềm mại trong lòng, nhắm nghiền hai mắt lười biếng không muốn rời khỏi giường.

Khi đang mơ màng chìm vào giấc ngủ lần nữa, thì "bốp", một cái đánh vào vai khiến anh giật mình tỉnh giấc. Diệp Thành quay đầu lại, Tiểu Uyên vẻ mặt nhăn nhó, chụm kín hai chân, giọng nói lí nhí, gấp gáp: "Ba ơi... Uyên mắc tè... Mắc tè quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.