"Bà noại!" Tiểu Uyên nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe long lanh, ngây thơ trả lời. Thấy ba im lặng không nói gì, con bé lại nhún vai, bắt chước giọng điệu của bà: "Bà noại ói vậy nè... Uyên ơi, ba con dô tâm quá, lúc nào ủng làm mẹ con óc, haizz..." Nói xong, con bé còn làm điệu bộ thở dài chân thực, rồi bật cười khúc khích, lộ ra hai chiếc răng cửa như thỏ con.
Vừa nghe đến mẹ mình, rồi lại nhìn nét diễn thật trân của con gái, Diệp Thành chỉ biết cười trừ bất lực. Thật sự không hiếu mẹ anh thường ngày nói cái gì với cháu gái, ít nhất cũng phải giữ hình tượng người chồng, người cha tốt cho con trai mình chứ! Mặc dù mình cũng không tốt cho lắm!
Lại nhớ đến lời Tiểu Uyên nói lúc nãy, Diệp Thành hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi con bé: "Mẹ khóc sao?"
Cái đầu nhỏ của Tiểu Uyên gật gù lia lịa, hai bàn tay bé xíu áp lên đôi mắt tròn xoe. Con bé nhắm tịt mắt lại, miệng mấp máy: "Mắt sưng... Mắt sưng.."
Diệp Thành im lặng một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt phiếm hồng của người con gái đang ngủ say trên giường, đôi mắt thật sự đã sưng húp lên như hai quả đào chín mọng. Mỗi lần hai người cãi nhau, Lâm Hi Nghiên đều khóc rất nhiều, có lúc tức giận quá còn đấm bình bịch vào ngực anh để trút giận. Nhưng hôm sau lại mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, làm cho anh cũng vô tình không để ý đến vẻ mặt tiều tụy hốc hác của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3740821/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.