Lâm Hi Nghiên vừa dứt lời, không khí xung quanh như ngưng đọng. Ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt của Diệp Thành, làm nổi bật những đường nét góc cạnh mê hồn. Anh khựng người nhìn cô, dáng vẻ âm trầm của anh làm cô có chút run sợ, vội vàng mỉm cười gượng gạo:
"Mấy năm nay, em chẳng thấy anh có bạn gái?"
Diệp Thành nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Lâm Hi Nghiên len lén rụt tay mình về, bàn tay nhỏ bé co ro lại như một đứa trẻ. Cô cúi đầu, tránh ánh mắt của Diệp Thành. Giọng nói khẽ khàng, gần như lọt thỏm vào không gian:
"Em tò mò thôi... Anh không muốn trả lời cũng không sao!"
Diệp Thành sững lại một chút, rồi nhanh chóng thu tầm mắt về. Hình như biết bản thân đã làm cho người con gái trước mặt e sợ, anh thở hắt ra một hơi, ánh mắt dịu đi, trầm giọng nói:
"Ừm... Thì cũng có, nhưng cô ấy có bạn trai rồi!"
Lâm Hi Nghiên thoáng giật mình, trái tim cô như hẫng đi một nhịp, dè dặt ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi anh:
"Vậy... Vậy anh vẫn còn thích chị ấy sao?"
"Vẫn chưa quên được!" Giọng Diệp Thành khàn khàn, ánh mắt anh hướng về một khoảng không vô định, khẽ cười chua chát.
Trong không khí im lặng bao trùm giữa hai người, cây thông noel trước mắt cuối cùng cũng được thắp sáng rực rỡ giữa tiếng hò reo phấn khích của biển người náo nhiệt. Trong lòng Lâm Hi Nghiên và Diệp Thành lúc này đều tràn ngập những suy nghĩ riêng tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739483/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.