Từ khoảng khắc đó, Lâm Hi Nghiên không hề hay biết cuộc đời cô đã định sẵn sẽ gắn chặt với người đàn ông này. Anh cho cô sự ấm áp, sự bình yên mà đối với cô luôn là điều xa xỉ. Anh bảo vệ, quan tâm cô trong những năm tháng bản thân tưởng chừng sẽ vô cùng thảm hại và bất hạnh.
Thời gian cũng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, thoáng chốc đã hơn hai năm, Lâm Hi Nghiên từ một đứa bị người ta cho là tự kỷ, cả ngày đến một câu cũng chẳng muốn mở miệng, lại có thể tự nhiên luyên thuyên bên cạnh Diệp Thành không chút ngại ngùng.
Lâm Hi Nghiên nhìn vào nồi canh sườn bò đang sôi lên sùng sục, cảm giác đói bụng lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nhìn sang Diệp Thành đang lột chỉ tôm bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi:
"Anh ơi! Anh muốn thêm rau mùi vào canh sườn bò không?"
Diệp Thành vừa vứt hết vỏ tôm mình mới lột xong vào sọt rác, vừa thoải mái cười nói, "Em thích thì thêm vào đi, anh sao cũng được!"
Lâm Hi Nghiên khẽ cười gật đầu. Rõ ràng cô mới là người giúp việc, nhưng khẩu vị ăn uống, Diệp Thành đều nương theo ý cô. Việc nhà cô cũng không cần làm, hàng tuần đều có người dọn dẹp theo giờ đến, dọn cả căn hộ của cô và của anh. Cô chỉ việc nấu cơm, rửa bát cho ông chủ dễ tính này, nhưng mỗi khi anh có nhà, đều sẽ không để cô phải vào bếp một mình.
Lâm Hi Nghiên tắt bếp, dùng một chiếc thìa mới, múc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739482/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.