Từ khoảng khắc đó, Lâm Hi Nghiên không hề hay biết cuộc đời cô đã định sẵn sẽ gắn chặt với người đàn ông này. Anh cho cô sự ấm áp, sự bình yên mà đối với cô luôn là điều xa xỉ. Anh bảo vệ, quan tâm cô trong những năm tháng bản thân tưởng chừng sẽ vô cùng thảm hại và bất hạnh.
Thời gian cũng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, thoáng chốc đã hơn hai năm, Lâm Hi Nghiên từ một đứa bị người ta cho là tự kỷ, cả ngày đến một câu cũng chẳng muốn mở miệng, lại có thể tự nhiên luyên thuyên bên cạnh Diệp Thành không chút ngại ngùng.
Lâm Hi Nghiên nhìn vào nồi canh sườn bò đang sôi lên sùng sục, cảm giác đói bụng lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nhìn sang Diệp Thành đang lột chỉ tôm bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi:
"Anh ơi! Anh muốn thêm rau mùi vào canh sườn bò không?"
Diệp Thành vừa vứt hết vỏ tôm mình mới lột xong vào sọt rác, vừa thoải mái cười nói, "Em thích thì thêm vào đi, anh sao cũng được!"
Lâm Hi Nghiên khẽ cười gật đầu. Rõ ràng cô mới là người giúp việc, nhưng khẩu vị ăn uống, Diệp Thành đều nương theo ý cô. Việc nhà cô cũng không cần làm, hàng tuần đều có người dọn dẹp theo giờ đến, dọn cả căn hộ của cô và của anh. Cô chỉ việc nấu cơm, rửa bát cho ông chủ dễ tính này, nhưng mỗi khi anh có nhà, đều sẽ không để cô phải vào bếp một mình.
Lâm Hi Nghiên tắt bếp, dùng một chiếc thìa mới, múc thử ít nước canh nóng hổi, đưa đến bên miệng Diệp Thành, "Nếm thử đi anh!"
Diệp Thành tự nhiên như một thoái quen, thổi nguội muỗng canh trước mặt, cho vào miệng mình, gật đầu cười nhẹ, "Ừm... Được rồi em!"
Một món canh hầm cho bữa tối mùa đông lạnh lẽo không thể nào hợp lý hơn. Lâm Hi Nghiên hài lòng đậy vung lại, mở tủ lạnh lấy bông cải sơ chế cho Diệp Thành xào tôm.
Khi Lâm Hi Nghiên còn đang loay hoay tìm xem chiếc thớt mình mới rửa hôm qua nằm ở đâu thì Diệp Thành ở bên cạnh lại thấp giọng hỏi:
"Nghiên Nghiên... Trường cho mấy em điền nguyện vọng rồi phải không?"
"Vâng ạ!" Lâm Hi Nghiên nhẹ nhàng đáp.
"Em tính thi trường nào?"
"Em tính thi vào Trường Đại học tổng hợp thành phố A, ngành kỹ thuật hóa học." Khi nghĩ đến tương lai của mình, ánh mắt Lâm Hi Nghiên trở nên long lanh hơn. Hơn hai năm qua ở bên cạnh Diệp Thành, cô vừa có chỗ ở tốt, vừa có chỗ làm nhàn hạ, tiền lương anh trả cô mỗi tháng anh nói đã trừ vào tiền nhà, nhưng vẫn còn rất nhiều, "góp gió thành bão" cũng được một số tiền lớn. Cô cũng không tiêu sài gì, một ngày hai bữa sáng, tối đều là ăn cùng anh, trưa lại dùng phiếu ăn ở căn tin trường. Lúc mới đến thành A, cô cứ nghĩ sống lay lắt qua ngày, học hết cấp 3 cũng khó, đừng nói đến việc có thể chi trả học phí khổng lồ của trường đại học, nhưng bay giờ mọi chuyện đối với cô đã không còn xa vời nữa. Tất cả đều là nhờ người đàn ông này.
Diệp Thành gật gật đầu, cảm thấy quyết định của Lâm Hi Nghiên rất thích hợp. Buổi tối anh thường dạy kèm cho cô, cảm thấy cô rất có tố chất trong các môn tự nhiên. Sau này khi ra trường, có thể giới thiệu cô vào công ty sản xuất và phân phối nước hoa của bạn anh, có một công việc tốt, rồi lại kiếm cho cô một người chồng tốt, bảo bọc cô cả đời, như vậy cũng xem như hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai không chính thức như anh rồi!
Nghĩ đến ngày Lâm Hi Nghiên đi lấy chồng, mình phải khoác tay cô vào lễ đường, lúc trao cô cho chú rể, phải nói như thế nào cho thật sâu sắc, mà tên đó về nhà không dám ức hiếp cô, Diệp Thành nghĩ mãi vẫn chưa soạn ra kịch bản. Cuối cùng cũng gạt phăng những suy nghĩ tào lao đó đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với người con gái bên cạnh.
"Mà đêm nay giáng sinh, em không đi chơi với Tiểu Vũ sao?"
"Cậu ấy mà có thời gian quan tâm đến em mới lạ!" Lâm Hi Nghiên bĩu môi nói. Từ ngày Dương Dịch Hoài về nước, Trình Túc Vũ chỉ hận không thể dán mình lên người anh ấy, đánh không được, đuổi không đi, làm gì còn để tâm đến người bạn thân là cô đây.
Diệp Thành bật cười bất lực. Mấy năm trước nghe Dương Dịch Hoài nói Trình Túc Vũ tỏ tình với nó, anh cũng bị ngờ vực nhân sinh mất mấy ngày, sau đó lại nghĩ cô còn nhỏ nên mới bồng bột như vậy, không ngờ Dương Dịch Hoài đi liền 2 năm, đến lúc trở về Trình Túc Vũ vẫn một mực khẳng định mình thích người anh lớn lên cùng một nhà này... Chẳng biết hai người họ sẽ đi tới đâu, anh chỉ thấy với tính cách của Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ chắc chắc sẽ chịu ấm ức dài dài. Con gái tuổi mới lớn, càng khuyên càng làm tới, anh cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Phải chi ai cũng như Nghiên Nghiên nhà anh, một dạ, hai vâng, thì đàn ông trên thế giới sẽ không phải mệt mỏi, đau đầu.
Diệp Thành nhìn lên đồng hồ treo tường ngoài phòng khách, kim đồng hồ vừa đúng 8 giờ tối, anh quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh không có bận gì... Ăn tối xong anh đưa em đi chơi."
"Vâng!" Lâm Hi Nghiên mỉm cười dịu dàng, những năm qua đều như vậy, ngày lễ, ngày tết anh đều không bỏ cô ở nhà một mình, nếu đi với Dương Dịch Hoài cũng sẽ đưa cô theo, ngồi một bên nghe hai người nói chuyện.
Quảng trường trung tâm thành phố hơn 9 giờ tối đã vô cùng đông đúc, trong dòng người chen chúc nhau như sóng cuốn. Diệp Thành nắm chặt bàn tay Lâm Hi Nghiên, kéo cô qua đám người, đi về phía trung tâm quảng trường, nơi đặt cây thông Noel cao hơn 20 mét, được trang trí rất lộng lẫy với các bóng đèn màu sắc như một viên ngọc quý giữa lòng thành phố. Họ cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc cây thông được thắp sáng, hòa mình vào không khí náo nhiệt của lễ hội.
Trong cái lạnh buốt giá của đêm đông, chỉ có hai bàn tay đan vào nhau là ấm áp. Lâm Hi Nghiên khẽ cọ nhẹ vào lòng bàn tay Diệp Thành, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang.
"Anh!" Giọng Lâm Hi Nghiên khẽ run, đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành. Khi anh hạ mắt xuống, trái tim cô như bỏ nhịp. Căng thẳng đến quên thở, giả vờ lơ đãng hỏi, "Anh có người mình thích không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]