Lâm Hi Nghiên siết chặt môi, lùi lại một bước, ánh mắt đề phòng quét qua đám người trước mặt. Cô nhận ra ngay bọn chúng – những kẻ tự phong làm “ông trùm” khu tập thể này, như một cái gai trong mắt mọi người. Chiều hôm qua, khi cô vừa chuyển từ nhà trọ gần trường đến đây, chủ nhà đã nói cô phải cảnh giác với bọn chúng. Lúc sáng, khi đi học, cô còn phải đi đường vòng để né đám người này, không ngờ đến tối cuối cùng vẫn phải chạm mặt.
"Ngậm cái miệng dơ bẩn của tụi mày lại." Giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ khinh miệt của Diệp Thành vang lên phía sau lưng cô.
Lâm Hi Nghiên theo phản xạ, quay đầu nhìn anh. Từ trong ánh mắt sắc lạnh của Diệp Thành cô phát hiện anh lúc này hoàn toàn khác với người đàn ông ấm áp, điềm đạm mà cô vừa mới quen biết. Sự thay đổi đột ngột ấy khiến Lâm Hi Nghiên giật mình. Cô nhìn anh, thấy rõ sự khó chịu và khinh bỉ ẩn sâu trong đôi mắt đen láy ấy.
"Mày là ai hả thằng kia?" Tên cầm đầu đám du côn trợn mắt, gân cổ lên quát tháo. Hắn chỉ tay vào mặt Diệp Thành, cười khẩy một cách đầy khiêu khích, "Tính ra vẻ anh hùng ở địa bàn của bọn tao?" Nói rồi, hắn phất tay ra hiệu cho đám đàn em xông về phía hai người họ.
"Đừng mà!" Lâm Hi Nghiên hét lên, đôi mắt mở to, tràn đầy sợ hãi. Trong tích tắc, cô đã lao tới, thân hình nhỏ bé như một bức tường không kín gió trước mặt anh. Mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739479/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.