🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Hi Nghiên ngập ngừng một lát, đôi mắt long lanh nhìn anh. Rồi như bị thôi miên, cô chậm rãi bước tới bên cạnh người đàn ông kia. Cô muốn trải nghiệm đứng gần ánh mặt trời chói lọi sẽ có cảm giác như thế nào, dù biết rằng lớp phòng vệ mỏng manh của mình có khả năng sẽ bị thiêu đốt vì sức nóng mãnh liệt cô vẫn không chần chừ muốn tiến lên phía trước.

Diệp Thành đặt cây cơ vào tay Lâm Hi Nghiên, bàn tay anh vô tình chạm vào tay cô. Một luồng điện chạy qua cơ thể cô, khiến Lâm Hi Nghiên bất giác giật mình. Khi cô cúi người, tựa lên bàn bi-a, Diệp Thành cũng theo đó cúi sát xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, nhẹ nhàng hướng dẫn: "Đặt tay như thế này... dùng lực vào đây..."

Mỗi lời anh nói, mỗi cử chỉ của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp. Lâm Hi Nghiên cố gắng tập trung vào những gì Diệp Thành đang nói, nhưng tâm trí cô lại lơ đãng. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, sự gần gũi của cơ thể anh khiến cô bối rối. Mỗi khi anh chạm vào tay cô, cô lại đỏ mặt tía tai, không thể nghe được gì!

Cuối cùng đường bi đầu tiên của Lâm Hi Nghiên cũng di chuyển, nhưng thật sự rất lạ, viên bi trắng không số lăn như rùa bò, chạm vào viên bi màu vàng số một kêu một tiếng "Cạch!" nhỏ bé, hai viên bi lắc lư trên lớp vải nỉ màu xanh đậm rồi dừng lại hoàn toàn.

Mặt Lâm Hi Nghiên đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành. Cây cơ trong tay cô cứ run lên bần bật, không biết giấu mặt vào đâu vì sự vụng về của mình.

"Không sao!" Diệp Thành lại tinh ý nhận ra sự xấu hổ của cô. Anh cười cười, khẽ nói, "Lúc Tiểu Vũ mới chơi, còn đánh bi bay ra khỏi bàn, em vẫn tốt hơn em ấy!"

***

Khi trời đã sập tối, Trình Túc Vũ vừa bước ra khỏi bật cửa đã bị Dương Dịch Hoài túm lấy cổ áo kéo lại, nghiêm mặt hỏi: "Tối rồi em muốn đi đâu?"

"Đưa Nghiên Nghiên về!" Trình Túc Vũ chỉ vào Lâm Hi Nghiên, thản nhiên nói. Cô đưa bạn về nhà thì phải có trách nhiệm tiễn bạn về an toàn chứ?

"Lanh chanh dễ sợ!" Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn cô, rồi lại đánh mắt qua Diệp Thành vừa bước tới từ đằng sau, hắng giọng nói, "Diệp Thành không phải cũng về sao?"

Diệp Thành cười nhẹ, tới gần vò đầu Trình Túc Vũ, giọng điệu cực kỳ uy tín nói:

"Yên tâm đi! Anh sẽ đưa bạn em về đến nơi đến chốn." Nói rồi, anh phất tay ra hiệu người con gái phía sau đi theo mình.

Lâm Hi Nghiên có chút giật mình, nhưng rồi cũng kịp hồi thần trở lại. Hai má thiếu nữ bất chợt phiếm hồng kín kẽ giấu vào trong đêm tối, cô nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Trình Túc Vũ cùng Dương Dịch Hoài, rảo bước đi theo phía sau anh.

Không khí trong xe như ngưng đọng, Lâm Hi Nghiên hoàn toàn không dám thở mạnh. Ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước mặt, đôi khi lại len lén nhìn sang người đàn ông đang chuyên chú lái xe bên cạnh mình.

Bầu không khí tĩnh lặng này đã duy trì suốt một quãng đường dài, cho đến khi Diệp Thành lên tiếng, nhẹ giọng hỏi cô: "Em là người ở đâu?"



"Dạ... Thành phố C ạ!" Lâm Hi Nghiên khẽ khàng trả lời. Cô không hề muốn nhớ về nơi đó, nhưng nói thế nào đó cũng là quê hương của cô.

"Em cùng gia đình chuyển đến đây sao?"

"Không!" Lâm Hi Nghiên lắc đầu, đôi mắt ảm đạm, giọng nói hơi nghẹn lại, "Chỉ có mình em thôi, không ai cả."

Diệp Thành có chút giật mình khi nghe câu trả lời của Lâm Hi Nghiên. Anh không hiểu một cô gái mới 15 tuổi như cô, tại sao lại chuyển đến thành phố xa lạ này một mình. Nhưng nhìn biểu hiện của cô, trong gia đình chắc có nhiều ẩn tình mà anh cũng không tiện hỏi tới.

Cả hai lại tiếp tục rơi vào trạng thái tĩnh lặng, cho đến khi chiếc xe ô tô sang trọng của Diệp Thành dừng lại dưới chân một khu tập thể cũ kĩ, thậm chí có phần đỗ nát tạo nên một bức tranh đối lập trong thế giới hiện thực.

"Em ở đây?" Diệp Thành thoáng sửng sờ, quay đầu nhìn Lâm Hi Nghiên, ngờ vực hỏi.

"Vâng ạ!" Giọng Lâm Hi Nghiên nhỏ như tiếng muỗi kêu, cô cúi gằm mặt, không dám ngước lên nhìn anh, vì để che đi sự lúng túng, xấu hổ trong đôi mắt mình.

"Ở đây an ninh không được tốt!"

"Nhưng tiền thuê nhà rất rẻ." Lâm Hi Nghiên vờ tỏ ra thoải mái cười nói.

Sau đó, cô nhanh chóng mở cửa xe, cúi đầu lễ phép chào tạm biệt anh, "Em cảm ơn anh đã đưa em về!"

Diệp Thành cũng bước xuống cùng Lâm Hi Nghiên, anh nhìn cô gái đang đi qua đầu xe của mình, thấp giọng nói: "Để anh đưa em lên nhà!"

Lâm Hi Nghiên ngây ngốc nhìn anh một hồi, rồi cô cũng mỉm cười gật đầu, cũng không biết bao giờ mới thể gặp lại, cô chỉ tham lam muốn hưởng thụ cảm giác được quan tâm này thêm một lúc thôi mà!

Vừa đặt chân lên bậc thang cũ kỹ, Lâm Hi Nghiên và Diệp Thành đã bị một nhóm thanh niên như ma cô lù lù chắn ngang đường. Chúng cười đểu, ánh mắt lướt qua Lâm Hi Nghiên đầy vẻ thô tục:

"Em gái đi đâu về trễ vậy! Còn dắt trai về nhà nữa kìa... Haha..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.