Ánh mắt Lâm Hi Nghiên chạm vào đôi mắt nâu nhạt, ấm áp của người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn tú như tạc tượng, hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong quyến rũ. Khi nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi anh khiến trái tim cô thổn thức, một cảm giác xa lạ tràn ngập tâm trí thiếu nữ, cô vội vàng cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt ửng hồng.
Cho đến lúc ngồi vào bàn ăn, Lâm Hi Nghiên vẫn như đang ngồi trên đống lửa. Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám lén lút nhìn Diệp Thành từ khóe mắt.
Trình Túc Vũ bỏ miếng thịt kho ngấy mỡ vào miệng, cắn một cái liền cảm thấy vị mặn chát làm lạnh cả sống lưng. Cô liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, nhăn mặt hỏi:
"Dương Dịch Hoài... Cơm hôm nay do anh nấu à?"
"Sao?"
Trình Túc Vũ vừa cố nhai cục thịt mỡ đã lỡ cho vào miệng. Vẻ mặt ớn lạnh đến tận chân răng kẽ tóc, cô chề môi nói: "Dở quá!"
"Em còn chê bai!" Dương Dịch Hoài tức đến nổi đũa cơm khô khốc vừa đưa vào họng cũng nuốt không trôi, anh hắng giọng nói, "Dì Trần thì về quê có việc, ba mẹ cũng đi vắng, anh học xong buổi sáng còn phải tranh thủ chạy về nhà nấu cơm cho em... Trình Túc Vũ, đừng có được voi đòi tiên nha!"
Trình Túc Vũ vẫn không thu lại điệu bộ chê bai rõ ràng của mình, cô nhàn nhạt nói: "Sao anh không nghĩ đến chuyện mình có thể đặt đồ ăn!"
"..." Cơ miệng Dương Dịch Hoài cứng đờ, máu nóng dồn hết lên não, anh trực tiếp giật lấy bát cơm của cô, thảy vào chậu rửa bát. Đã nấu cho ăn còn chê lên chê xuống, ông đây cho em nhịn luôn.
Cái nết Trình Túc Vũ cũng không vừa vặn gì, cô cầm lấy bát cơm của Dương Dịch Hoài, đổ hết phần cơm còn thừa vào bát để xương, chỉ chừa lại một cái bát trống lổng.
Dương Dịch Hoài tức đến nổi bật cười thành tiếng, anh bước tới từ đằng sau, cầm lấy hai má Trình Túc Vũ kéo mạnh ra hai bên, nghiến răng nói:
"Con nhỏ này, riết rồi em láo cá không xem anh ra gì hết đúng không?"
"Là anh gây sự với em trước mà!" Trình Túc Vũ kêu lên, hai cánh tay thon dài của thiếu nữ liên tục với lên cao, muốn cào lên khuôn mặt đáng ghét kia, nhưng anh quá cao làm cô không đạt được ý đồ.
Lâm Hi Nghiên hai mắt tròn xoe, ngây ngốc nhìn một màn con người như chó mèo cấu xé nhau quằn quại. Hóa ra anh em trong nhà cũng có thể thân thiết, đùa giỡn với nhau như thế này. Mà hình như nhà ai cũng như vậy, chỉ có nhà cô là không thể có điều đó!
"Em đừng ngạc nhiên! Hai người bọn họ luôn như vậy." Diệp Thành nghĩ cô đang bị dọa giật mình, anh khẽ cười, nửa đùa nửa thật trấn an cô. Còn tiện tay gắp mấy con tôm xào bơ tỏi vào cái bát chỉ toàn là cơm trắng của Lâm Hi Nghiên, nhẹ giọng nói, "Ăn món này đi! Món này anh nấu."
Hai má Lâm Hi Nghiên đỏ bừng lên, tim cô đập thình thịch như trống đánh. Nhìn những con tôm được phủ một lớp bơ tỏi vàng óng, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, khiến khóe môi cô tự động cong lên. Từ khi cô có nhận thức về thế giới này, đây là lần đầu có người ân cần gắp thức ăn vào bát của cô.
Sau bữa ăn, Lâm Hi Nghiên cũng không muốn làm người lười biếng, cô tự nhận nhiệm vụ rửa bát, Trình Túc Vũ muốn đẩy hết lên đầu Dương Dịch Hoài, nhưng thấy cô cương quyết như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn vào bếp tráng nước giúp cô.
Khi hai người vừa ra khỏi nhà bếp, nhìn về nơi đặt những thiết bị giải trí trong biệt thự, Dương Dịch Hoài đang tựa vào bàn bi-a, tỉ mỉ thoa phấn lên đầu cơ.
Còn Diệp Thành đang cúi sát người lên bàn bi-a, ánh mắt tập trung như chim ưng rình mồi, nhắm vào bi cái trước mặt. Cánh tay anh căng cứng, sẵn sàng tung ra một cú đề-pa chuẩn xác vào tam giác bi đủ màu phía đằng xa.
Nghe thấy tiếng động từ đằng sau, cả hai người đều dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía hai cô gái đang đi tới. Dương Dịch Hoài nhướn mày nhìn Trình Túc Vũ, cười hỏi:
"Trình Túc Vũ... Muốn chơi Bi-a không?"
"Thắng thì được cái gì?" Trình Túc Vũ giả vờ kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực, cao giọng hỏi anh.
Dương Dịch Hoài nhíu mày, ném cục phấn trên tay lệch qua bên trái cô một chút, ra vẻ khinh thường nói, "Con nhỏ sống vật chất này!"
Trình Túc Vũ cười cười, lẽ lưỡi trêu chọc anh. Rồi cô quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên hào hứng hỏi:
"Nghiên Nghiên... Chơi chung không?"
Lâm Hi Nghiên lập tức hoảng sợ lắc đầu, xua tay từ chối, "Mình không biết chơi!"
Trình Túc Vũ nhìn qua Diệp Thành, nhanh miệng nhờ vả, "Anh Thành... Anh dạy cho Nghiên Nghiên có được không?"
Diệp Thành không ngần ngại gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng. Lại nhìn Lâm Hi Nghiên vẫy tay ra hiệu cho cô tiến về chỗ mình, "Em lại đây!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]