Ánh mắt Lâm Hi Nghiên chạm vào đôi mắt nâu nhạt, ấm áp của người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn tú như tạc tượng, hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong quyến rũ. Khi nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi anh khiến trái tim cô thổn thức, một cảm giác xa lạ tràn ngập tâm trí thiếu nữ, cô vội vàng cúi đầu, mái tóc dài che đi khuôn mặt ửng hồng.
Cho đến lúc ngồi vào bàn ăn, Lâm Hi Nghiên vẫn như đang ngồi trên đống lửa. Cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám lén lút nhìn Diệp Thành từ khóe mắt.
Trình Túc Vũ bỏ miếng thịt kho ngấy mỡ vào miệng, cắn một cái liền cảm thấy vị mặn chát làm lạnh cả sống lưng. Cô liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, nhăn mặt hỏi:
"Dương Dịch Hoài... Cơm hôm nay do anh nấu à?"
"Sao?"
Trình Túc Vũ vừa cố nhai cục thịt mỡ đã lỡ cho vào miệng. Vẻ mặt ớn lạnh đến tận chân răng kẽ tóc, cô chề môi nói: "Dở quá!"
"Em còn chê bai!" Dương Dịch Hoài tức đến nổi đũa cơm khô khốc vừa đưa vào họng cũng nuốt không trôi, anh hắng giọng nói, "Dì Trần thì về quê có việc, ba mẹ cũng đi vắng, anh học xong buổi sáng còn phải tranh thủ chạy về nhà nấu cơm cho em... Trình Túc Vũ, đừng có được voi đòi tiên nha!"
Trình Túc Vũ vẫn không thu lại điệu bộ chê bai rõ ràng của mình, cô nhàn nhạt nói: "Sao anh không nghĩ đến chuyện mình có thể đặt đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739477/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.