Nhưng tất cả đều không xảy ra như những gì Lâm Hi Nghiên đã sợ hãi. Khi mở mắt ra lần nữa, thân thể nhỏ bé đã được một vòng tay rắn chắn ôm chặt trong lòng. Một tay Diệp Thành bảo vệ đầu cô, một tay chặn lại thanh gỗ đang bổ xuống hai người.
"Em có sao không?" Diệp Thành cúi đầu nhìn cô, hơi thở anh gấp gáp phả vào khuôn mặt đã lạnh cắt không còn giọt máu của thiếu nữ, lo lắng hỏi.
Lâm Hi Nghiên vội vàng lắc đầu, trái tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Cảm giác được bao bọc, được bảo vệ này, khiến cô không kiểm soát được những cảm xúc như sóng dữ đang cuộn trào trong lòng mình.
Diệp Thành gật đầu, hơi thở cũng ổn định trở lại. Anh liếc mắt nhìn tên không biết sống chết đang cố sức muốn tấn công mình kia mà càng thêm phẫn nộ. Anh buông Lâm Hi Nghiên ra, xông tới túm lấy cổ áo của tên du côn, mạnh mẽ lên gối, thụi một cú trời giáng vào bụng hắn, ép tên du côn ngã xuống cầu thang, từ cú đấm mạnh mẽ liên tục giáng xuống sườn mặt đau đến vặn vẹo cho đến khi tên này phun ra mấy ngụm máu tươi anh mới thỏa mãn dừng lại.
Ở trong đồn cảnh sát, Lâm Hi Nghiên cẩn thận dùng tâm bông, lau từng vết máu trên khóe miệng Diệp Thành.
Bọn họ là tự vệ chính đáng, nên dù người bị thương đến thân tàn ma dại là đám du côn kia, cảnh sát cũng không làm khó họ. Nhưng Lâm Hi Nghiên vẫn vô cùng áy náy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739480/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.