Đáy mắt Diệp Thành bỗng chốc khựng lại, nhưng lực đạo ở hông lại gia tăng kinh hồn, một phát thúc mạnh vào tận sâu bên trong hoa h.uyệt của cô.
"Á... Diệp Thành anh điên à?" Lâm Hi Nghiên đau đớn hét lên, hai mắt ngấn lệ tức giận trừng trừng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành nhếch miệng cười ẩn ý. Ở trên giường, Lâm Hi Nghiên chưa từng cầu xin hay nài nỉ anh. Làm sao anh biết được nó lại mang âm điệu kích thích, hủy diệt lý trí con người như vậy?
Càng nghĩ càng hưng phấn, Diệp Thành bắt lấy cổ chân cô gác lên vai mình, từng cú thúc như muốn nghiền nát người con gái dưới thân.
"Ah... Ưm..." Lâm Hi Nghiên không chịu nổi sự tấn công dữ dội này, cô liên tục trườn người về phía trên né tránh, móng tay trơ trọi cắm nông trên da thịt Diệp Thành để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Khi đã đạt đến cực hạn, Diệp Thành càng điên cuồng hơn nữa, linh hồn Lâm Hi Nghiên giống như bị rút cạn, cô biết anh sắp ra, vui mừng vì mình sắp được giải thoát, vòng tay bấu chặt vào lưng anh, vùi mặt vào hõm cổ, chờ đợi dòng nước ấm nóng kia bắn lên bụng mình.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng của Lâm Hi Nghiên, khiến yết hầu Diệp Thành rung lên từng đợt, anh ôm chặt lấy cô, gầm nhẹ một tiếng, dứt khoát bắn hết tất cả tinh hoa vào bên trong miệng hoa chật hẹp, thở hắt ra một hơi đầy thỏa mãn.
Cảm nhận tử cung tràn đầy t.inh d.ịch, nơi tư mật trơn tru còn bị đâm ra rút vào thêm mấy cái, Lâm Hi Nghiên giật nảy mình, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt... Anh ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Chẳng phải mọi lần không sài bao đều ra bên ngoài sao?
Lâm Hi Nghiên còn chưa kịp hồi thần, Diệp Thành đã kéo cô ngồi dậy. Anh đảo ngược vị trí của hai người, để cô ngồi lên người mình, tiếp tục cùng cô trải qua hoan ái.
Lần này, còn lâu hơn cả lần trước, vì Lâm Hi Nghiên ở bên trên, Diệp Thành không thể dồn quá nhiều lực mà chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy vào trong. Nhưng càng kéo dài, thân thể người con gái càng mệt mỏi, cô kiệt sức nằm gục trên vai anh, giọng nói khàn khàn nhỏ như mũi kêu:
"Diệp Thành, nhanh một chút... Em mệt!"
Diệp Thành nhếch miệng cười, bất giác nghiêng đầu hôn lên má cô. Bàn tay đang mơn trớn trên lưng trần và bắp đùi trắng mịn di chuyển tới cặp mông tròn trịa, siết chặt nó rồi dùng lực kéo cô ngồi dậy, vừa há miệng ngậm nuốt nụ hoa phiếm hồng, mút lấy dòng sữa thơm ngọt, vừa đẩy hông thúc mạnh trụ th.ịt đã cương cứng của mình lên trên, đâm vào tận cùng u cốc.
Hai điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể đều bị người đàn ông này xâm chiếm, Lâm Hi Nghiên ngửa đầu lên cao, khó khăn hít thở, từng tiếng rên rỉ kiều mị bật thốt ra khỏi cổ họng theo từng đợt va đập của anh. Khi bản thân cũng đã dần mê man, chìm đắm trong dục vọng, cô đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy, vội vàng bắt lấy cánh tay Diệp Thành, lắp bắp nói:
"Diệp Thành... Đừng, đừng bên trong mà anh."
Diệp Thành nhướn mày nhìn cô, bất giác nhếch miệng cười thành tiếng, ý tứ có phần châm chọc, khàn giọng hỏi: "Bắn vào trong lần đầu thì không mang thai, lần thứ hai thì sẽ mang thai à?" Vừa dứt lời, anh bắt lấy eo cô, phần hông rắn chắn đầy cơ bắp, dùng lực đâm mạnh một cái.
"Ưm..." Lâm Hi Nghiên giật mình, mi tâm nhíu chặt, vội vàng lắc đầu, "Không... không dứt sữa liền cho con được, em không thể uống thuốc tránh thai!"
Đôi mắt sắc lạnh lúc nãy còn ám màu dục vọng của Diệp Thành đột ngột trở nên đen tối, anh nhìn chằm chằm người con gái váy áo tả tơi, đang mơ màng, rên rỉ trên người mình, trong lòng không hiểu làm sao lại cồn cào khó chịu, bực bội nói:
"Cũng không bắt cô phải uống!"
"..."
Diệp Thành làm như không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Hi Nghiên đang ngờ vực nhìn mình. Anh mạnh bạo kéo cô lại gần, vòng tay giữ chặt gáy cô, vừa mút vừa cắn mạnh lên cánh môi mềm mại, đỏ mọng.
Nơi giao thoa của cả hai cũng được anh tận lực lấp kín bằng những lần thúc đẩy mãnh liệt. Khi bản thân gần chạm đến đỉnh điểm lần thứ hai, anh buông môi cô ra, cắn chặt bả vai trắng gầy của người con gái, sự kích thích của dục vọng gần chạm đến cực hạn, giọng nói khẽ khàng, trầm thấp vang lên bên tai cô:
"Hi Nghiên... Tôi chỉ có mình cô!"
Lâm Hi Nghiên thoáng chốc giật mình, cô không dám tin những gì vừa lọt vào tai mình, muốn ngẩng mặt nhìn anh xác nhận thì đầu lại bị Diệp Thành giữ chặt trong hõm cổ. Anh đè mạnh hoa huy.ệt của cô, dòng nước ấm nóng, rót thẳng vào trong.
"Ah..." Lâm Hi Nghiên hét lên một tiếng, mệt đến lã người, mơ màng nằm gục trên vai Diệp Thành, hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa cần xác nhận là gì.
Trải qua hai đợt hoan ái, thỏa mãn về cả thể xác lẫn tinh thần. Diệp Thành mở cửa sổ, để mùi hương ám muội trong khoang xe, dần dần tiêu tán trong khí lạnh. Anh vẫn nằm trên ghế phụ, một tay ôm lấy Lâm Hi Nghiên đang ngủ mê man vì kiệt sức, trên thân thể nhỏ bé chỉ đắp hờ bằng chiếc áo vest của anh nên lạnh đến co rúm người lại.
Diệp Thành hơi nhăn mày, cửa kính ô tô từ từ được đẩy lên. Anh mở điện thoại của mình, gửi một tin nhắn đến giao diện quen thuộc.
Diệp Thành: "Tiểu Uyên ngủ chưa?"
Dương Dịch Hoài: "Ngủ rồi."
Dương Dịch Hoài: "Có quay lại đón con gái mày không?"
Diệp Thành: "Ừm! 10 phút nữa."
Khi đặt điện thoại xuống, anh khẽ hạ mắt nhìn người con gái trong lòng mình. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cô, còn tiện tay búng nhẹ lên cánh mũi một cái, khinh khỉnh nói:
"Đã không nỡ thì đừng có mạnh miệng."
Trong suy nghĩ của Diệp Thành, chưa từng tin chuyện ly hôn của hai người sẽ trở thành sự thật, cô giận anh, anh giận cô, cả hai dù có khó chịu với nhau đến thế nào cũng sẽ vì Tiểu Uyên mà chần chừ... Huống chi cô còn yêu anh nhiều như vậy!
Đêm đó, Lâm Hi Nghiên đã ngủ một giấc rất dài. Trong mơ, cuộc đời cô như một thước phim tua chậm, dừng chân vào một ngày mùa thu của 6 năm trước... Lần đầu tiên cô gặp anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]