Đôi mắt Lâm Hi Nghiên hơi rướm lệ, hơi cúi xuống mơ màng nhìn Diệp Thành. Khi đầu óc đã định hình rõ câu hỏi của anh, hai má nóng lên vì xấu hổ, cô khẽ cắn môi, ái ngại nói:
"Tiểu Uyên, con bé không chịu uống sữa ngoài!"
Nhóc con nhà cô là một tiểu quỷ khó chiều. Lâm Hi Nghiên cũng từng cho con bé thử nhiều loại sữa bột khác nhau nhưng nhóc chỉ trung thành tuyệt đối với sữa mẹ. Cô cũng đành bất lực, định bụng chờ Tiểu Uyên đến tuổi đi mẫu giáo, sẽ quyết tâm cai sữa cho con... Nhưng bây giờ, chắc là phải sớm hơn một chút.
Lâm Hi Nghiên nhìn Diệp Thành, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo, giọng điệu vô cùng bình thản nói:
"Anh yên tâm đi, trong lúc đợi thủ tục ly hôn hoàn tất, em sẽ cố gắng cai sữa cho con!"
Diệp Thành im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Hi Nghiên. Trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu, cảm giác không hài lòng với câu nói vừa rồi của cô, nhíu mày nói:
"Con mình có bị nghiện đâu mà cai."
Vừa dứt lời, Diệp Thành không nói không rằng, mạnh bạo đẩy Lâm Hi Nghiên ngã qua ghế phụ. Bản thân cũng ngồi bật dậy, nhanh chóng phủ mình lên người cô.
Cạch! Nút hạ ghế phụ trên bảng điều khiển trung tâm kêu lên một tiếng. Chiếc ghế da êm ái dưới lưng Lâm Hi Nghiên chợt biến thành một chiếc giường tù túng giam cầm cô dưới thân Diệp Thành.
Ánh mắt Diệp Thành lúc này đục ngầu, anh nghiêng người xuống, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739474/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.