🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Lâm Hi Nghiên hơi rướm lệ, hơi cúi xuống mơ màng nhìn Diệp Thành. Khi đầu óc đã định hình rõ câu hỏi của anh, hai má nóng lên vì xấu hổ, cô khẽ cắn môi, ái ngại nói:

"Tiểu Uyên, con bé không chịu uống sữa ngoài!"

Nhóc con nhà cô là một tiểu quỷ khó chiều. Lâm Hi Nghiên cũng từng cho con bé thử nhiều loại sữa bột khác nhau nhưng nhóc chỉ trung thành tuyệt đối với sữa mẹ. Cô cũng đành bất lực, định bụng chờ Tiểu Uyên đến tuổi đi mẫu giáo, sẽ quyết tâm cai sữa cho con... Nhưng bây giờ, chắc là phải sớm hơn một chút.

Lâm Hi Nghiên nhìn Diệp Thành, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo, giọng điệu vô cùng bình thản nói:

"Anh yên tâm đi, trong lúc đợi thủ tục ly hôn hoàn tất, em sẽ cố gắng cai sữa cho con!"

Diệp Thành im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Hi Nghiên. Trong lòng đột nhiên vô cùng khó chịu, cảm giác không hài lòng với câu nói vừa rồi của cô, nhíu mày nói:

"Con mình có bị nghiện đâu mà cai."

Vừa dứt lời, Diệp Thành không nói không rằng, mạnh bạo đẩy Lâm Hi Nghiên ngã qua ghế phụ. Bản thân cũng ngồi bật dậy, nhanh chóng phủ mình lên người cô.

Cạch! Nút hạ ghế phụ trên bảng điều khiển trung tâm kêu lên một tiếng. Chiếc ghế da êm ái dưới lưng Lâm Hi Nghiên chợt biến thành một chiếc giường tù túng giam cầm cô dưới thân Diệp Thành.

Ánh mắt Diệp Thành lúc này đục ngầu, anh nghiêng người xuống, hơi thở nóng rực phả vào mặt Lâm Hi Nghiên. Cả hai lại quyện vào nhau trong một nụ hôn mãnh liệt.

Diệp Thành vừa đắm đuối hôn Lâm Hi Nghiên, vừa mò mẫm trên thân thể mịn màng của cô. Khi bàn tay hư hỏng di chuyển đến bầu ngực, anh cắn cô một cái, mạnh bạo bóp lấy, cảm nhận sự mềm mại tràn ra khỏi nắm tay mình. Trong đầu Diệp Thành lúc này, vô cùng thắc mắc một điều, "Liệu bóp như vậy sữa bên trong có chảy ra không?"

"Ưm..." Diệp Lâm Uyên giật nảy mình, trong cổ họng bật thốt ra mấy tiếng rên rỉ kiều mị.

Diệp Thành nhíu mày, luyến tiếc rời khỏi môi cô. Anh nâng mắt, nhìn chằm chằm hai ngọn đồi trước mặt mình, thầm khó hiểu, "Không chảy được à?"



Ánh đèn trong khoang xe vẫn sáng trưng, cả hai người đều nhìn rõ từng đường nét biểu trên gương mặt nhau. Lâm Hi Nghiên chẳng thể hiểu được cái nhíu mày ban nãy của Diệp Thành là có ý gì? Thoáng chốc, trái tim cô như hẫng đi một nhịp, cho rằng anh bỗng chốc nhớ ra, người anh đang hoan ái không phải người anh yêu.

Ánh mắt cô đượm buồn, một cảm giác nghẹn ứ dâng lên trong lòng. Cô chống tay vào ghế, cố gắng ngồi dậy. Hai vai run rẩy, cô cúi đầu, lúi húi định nhặt chiếc áo lót bị vứt đi lúc nãy của mình.

"Làm gì vậy?" Mi tâm của Diệp Thành nhíu lại còn hằn sâu hơn lúc nãy, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn bóng lưng trắng nõn nữa kín nữa hở dưới tầm mắt mình.

"Trễ rồi... Đi đón con." Giọng cô đều đều, không chút gấp gáp, thậm chí còn hơi lạnh nhạt.

Sắc mặt Diệp Thành tối sầm lại, anh nghiến răng, nắm chặt lấy cổ tay cô. Với một lực mạnh, kéo cô ngã phịch xuống ghế, cánh tay rắn chắc ghì chặt hai bên, giam cầm cô dưới thân mình.

Diệp Thành cười hắt ra một hơi đầy bất mãn, nhướn mày nhìn cô, gằn giọng hỏi: "Lâm Hi Nghiên, sống với nhau nhiều năm như vậy, có bao giờ cô thấy tôi giữa chừng tắt hứng chưa?"

Nói rồi, cũng không để cho Lâm Hi Nghiên kịp phản ứng lại, Diệp Thành vừa xốc váy cô lên, vừa kéo khóa quần mình xuống, động tác anh nhanh đến nổi Lâm Hi Nghiên còn chưa kịp chớp mắt, thì quần nhỏ của cô đã bị kéo qua một bên, trụ th.ịt không hề báo trước mà đâm phập vào bên trong.

"Ah..." Lâm Hi Nghiên cong người, bấu chặt lấy vai áo Diệp Thành, rên lên thành tiếng. Cô đau đến không thể thở nổi. Nơi đó còn chưa được làm ướt đã phải tiếp nhận vật vừa to vừa cứng kia, cô có cảm giác người đàn ông trước mặt đang cố ý làm vậy, cố ý trừng phạt cô.

Cảm giác ấm nóng, chật hẹp nơi cùng cốc khiến Diệp Thành sướng rơn cả người, phải nhắm nghiền mắt để lấy lại bình tĩnh trong giây lát. 3 năm trôi qua, nơi đó của Lâm Hi Nghiên vẫn cứ như vậy, dù đã trải qua một lần sinh nở, nhưng mỗi khi thúc vào, anh vẫn phải kiềm chế để không xuất t.inh sớm.

Khi nhịp thở đã ổn định, đảm bảo có thể làm tới khi Lâm Hi Nghiên kiệt sức ngất trên người mình, Diệp Thành liền đỡ lấy mông cô, điên cuồng đâm ra rút vào mạnh bạo.

"Bạch... Bạch... Bạch..." Từng tiếng da thịt đụng chạm nhau, trong không gian nhỏ hẹp của xe ô tô, vang đi vọng lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Lâm Hi Nghiên đỏ mặt tía tai, đầu óc nóng ran vì ngượng, không phải là chưa từng làm tình, nhưng loại trải nghiệm hoang dã này trong phút chốc cô không cảm thụ được. Cô giữ chặt lấy cánh tay Diệp Thành, thanh âm đứt quãng, khàn giọng nói:

"Diệp Thành... ưm... Chậm, Chậm lại đi mà..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.