Khi thấy Lâm Hi Nghiên ôm Tiểu Uyên đứng trước cửa văn phòng, Diệp Thành thoáng chốc giật mình, theo phản xạ đẩy người phụ nữ kia ra. Vẻ mặt anh bình tĩnh đến lạ thường, nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được sự lúng túng khi nhìn cô và con.
Tiểu Uyên nhìn thấy Diệp Thành, con bé liền muốn nhào ra khỏi vòng tay Lâm Hi Nghiên, vui mừng liên tục gọi, "Ba ơi... Ba ơi..."
Lâm Hi Nghiên lúc này mới có thể hoàn hồn, cô kiềm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, buông Tiểu Uyên xuống, cho con bé tự chạy về phía ba nó, còn cô cũng chậm rãi bước theo sau.
Khi đã đứng trước mặt Diệp Thành, cả hai chỉ còn cách nhau không đến một bước chân, anh cũng vừa cúi xuống, nhẹ nhàng bế Tiểu Uyên lên. Lâm Hi Nghiên nhìn ánh mắt khó xử anh đang dành cho mình, nụ cười trên môi không khỏi chua xót. Cô quay đầu nhìn người phụ nữ vừa ôm lấy chồng mình, khẽ cười ý tứ nói:
"Thật ngại quá! Tôi cùng con đến đón ông xã tan làm... Không biết chị đây là...?"
Lâm Hi Nghiên không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mặt mình trông rất phong tình, rất quyến rũ, là vẻ đẹp hình mẫu của một người phụ nữ trưởng thành.
"Em là Hi Nghiên đúng không?" Cô ta vươn tay lau đi đôi mắt còn ngấn lệ của mình. Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, trong đôi mắt còn có mấy phần đắc ý khi nhìn cô, khẽ cười nói, "Chị tên Chu Mạn Mạn... Là bạn thuở nhỏ của Diệp Thành. Rất vui được gặp em!"
Cái tên Chu Mạn Mạn lọt vào tai Lâm Hi Nghiên, khiến cô bỗng chốc khựng người. Vết sẹo nơi bụng dưới lại nhói lên. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bình ổn lại tâm trạng, ánh mắt chán ghét nhìn Chu Mạn Mạn cười khẩy, thẳng thắn nói:
"Ha... Tôi thì không vui chút nào!"
"..."
"Lâm Hi Nghiên... Còn có con ở đây!" Diệp Thành kéo lấy tay cô, gằn giọng quát khẽ. Thái độ của Lâm Hi Nghiên hôm nay cũng khiến anh có chút giật mình. Anh cảm nhận được sự khác lạ trong ánh mắt của cô, một sự lạnh lùng mà anh chưa từng thấy trước đây.
***
Dương Dịch Hoài vừa tắm xong, áo choàng tắm vẫn còn quấn quanh người đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Vừa mở cửa, nhìn thấy một nhà ba người của Diệp Thành vẻ mặt hầm hầm đứng trước mặt mình khiến anh không khỏi sửng sờ.
Dương Dịch Hoài nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Diệp Thành và Lâm Hi Nghiên, "Cái gì nữa đây? Tối rồi vợ chồng hai người tính qua nhà tôi chơi sao chịu không báo trước?" Giọng nói của anh nửa đùa nửa thật, như thể đã cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
"Anh Dịch Hoài... Giữ Tiểu Uyên giúp em một lúc được không? Em cùng Diệp Thành có chuyện phải nói với nhau!" Lâm Hi Nghiên vừa nói, vừa nhét Tiểu Uyên vào trong lòng Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài theo phản xạ đỡ lấy Tiểu Uyên, "Hả??" Anh ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Hi Nghiên cùng Diệp Thành đã quay đầu đi mất.
"Ba! Mẹ!" Tiểu Uyên thét lên, đôi mắt tròn xoe nhòe lệ, con bé vùng vẫy trong lòng Dương Dịch Hoài, cố gắng chồm người về phía trước như muốn nhảy xuống chạy theo bọn họ.
Dương Dịch Hoài ôm chặt Tiểu Uyên, lòng tràn đầy sự bất lực. Trong lòng anh cũng lờ mờ đoán được, hai vợ chồng kia lại kiếm chuyện với nhau! Mỗi lần như vậy, anh đều trở thành người hứng chịu hậu quả. Đàn ông độc thân như anh, sao lại phải gánh vác việc chăm sóc con cái của người khác?
Dù có chút không cam lòng, nhưng Tiểu Uyên của bọn họ thật sự rất dễ thương. Dương Dịch Hoài khẽ xoa đầu con bé, giọng nói trầm ấm, dỗ dành:
"Được rồi, Được rồi... Tiểu Uyên ngoan nha... Ngoan... Chú Hoài mở phim hoạt hình cho con xem nha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]