Chiếc xe ô tô màu đen đỗ sững lại bên lề đường, không khí trong xe ngột ngạt đến đáng sợ. Lâm Hi Nghiên tựa đầu vào cửa kính lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài. Cổ họng cô nghẹn lại, những lời muốn nói như mắc kẹt đâu đó, không thể thốt ra thành tiếng.
Diệp Thành cũng không chịu nổi cảnh tượng này nữa, thanh âm trầm thấp, bất mãn đến cực độ, trách móc cô:
"Lâm Hi Nghiên... Hôm nay cô rất quá đáng với bạn của tôi!"
Lâm Hi Nghiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, "Anh ôm người phụ nữ mà anh gọi là bạn trước mặt vợ anh thì không quá đáng sao?" Giọng cô đầy mỉa mai hỏi.
Thật sự chuyện này cũng không phải chủ ý của Diệp Thành, mọi thứ đến quá đột ngột, khiến anh chẳng kịp phản ứng. Anh thở hắt ra một hơi, mệt mỏi giải thích: "Cô ấy mới vừa ly hôn, cô ấy đến tìm tôi, chỉ là để tìm người tâm sự... Cô đừng có vô lý!"
Lâm Hi Nghiên nghe thấy lời này, cảm thấy thật sự rất trào phúng, Cô cười khẩy, khinh khỉnh nói: "Ha... Tâm sự đến mức nào mà phải ôm nhau. Có phải em đến chậm hơn một chút nữa hai người đã lôi nhau lên giường tâm sự luôn rồi không?"
"Lâm Hi Nghiên!" Diệp Thành gằn giọng quát lên, ánh mắt anh hằn lên tơ máu nhìn chằm chằm cô, vừa tức giận, vừa không có nổi một tia kiên nhẫn, "Tôi thật sự rất mệt mỏi... Rất mệt mỏi khi cô mỗi ngày chỉ biết trách cứ tôi rồi ghen tuông vớ vẩn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739469/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.