Hoàng hôn buông xuống, thành phố A lại chìm dần vào trong đêm tối, những căn biệt thự trong tiểu khu cũng lần lượt sáng đèn. Lâm Hi Nghiên ôm lấy Tiểu Uyên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bé gái mềm mại, ngọt ngào tựa vào lòng cô, liên tục nghịch ngợm bàn tay mẹ. Tiếng cười khúc khích của con bé vang vọng trong căn nhà to lớn làm cho nó đỡ phần hiu quạnh.
Lâm Hi Nghiên liên tục ngoái đầu nhìn ra cửa lớn, lời hứa của Diệp Thành đêm qua giống như gió thoảng mây bay. Hơn 7 giờ tối, anh vẫn chưa về nhà. Tâm trạng cô chùn xuống, nụ cười đùa giỡn với con gái cũng trở nên gượng gạo.
"Tiểu Uyên... Hai mẹ con mình đi đón ba tan làm nhé!"
Nhắc đến ba, hai mắt Tiểu Uyên lập tức sáng lấp lánh, con bé phấn khích chồm dậy, ôm lấy cổ mẹ, cười toe toét, liên tục gật đầu: "Dạ... Dạ..."
Nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, bước chân Lâm Hi Nghiên có chút chần chừ. Không phải cô chưa từng đến Diệp Thị lần nào, ngày mới cưới nhau, ba mẹ Diệp vẫn còn ở trong nước, mẹ Diệp thường bảo cô mang cơm trưa đến cho Diệp Thành, làm như vậy sẽ bồi đắp tình cảm vợ chồng, em bé trong bụng cũng có nhiều thời gian tiếp xúc với ba nó.
Thời gian đầu, mỗi lần Lâm Hi Nghiên mang cơm đến, Diệp Thành cũng không có phản ứng gì, chỉ bảo cô để cơm lại rồi về đi. Những lúc như vậy trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhưng cũng chỉ biết mỉm cười, không thể hiện nỗi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739467/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.