Bé con vừa mới chìm vào giấc ngủ, cặp mắt long lanh khép hờ, hàng mi mỏng khẽ rung lên. Đôi môi chúm chím như nụ hoa ban mai vừa chớm nở, hai má bé phúng phính ửng hồng, trông như một thiên thần nhỏ đang say giấc trong mộng đẹp.
Lâm Hi Nghiên khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng chút buồn bã vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của con gái mình. Bên ngoài sân, tiếng xe rù rù đậu vào gara đánh thức trái tim cô khiến đôi mắt u buồn đột ngột trở nên lấp lánh, nụ cười ấm áp lại nở trên môi, cô nhẹ nhàng xoay người, chậm rãi bước xuống giường, cố gắng không phát ra tiếng động mà rời khỏi phòng.
Cạch! Tiếng cửa phòng bật mở cắt ngang không gian tĩnh lặng. Bàn tay đang chậm rãi gỡ cà vạt của Diệp Thành khựng lại một nhịp, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Lâm Hi Nghiên bước vào phòng, giọng nói nhẹ nhàng gọi nhỏ: "Chồng à!"
Diệp Thành không quay đầu lại, vừa vứt bỏ chiếc cà vạt mới gỡ ra vào sọt đồ, vừa nhàn nhạt hỏi:
"Có chuyện gì không?"
Lâm Hi Nghiên rón rén bước đến sau lưng anh, bàn tay lúng túng chẳng biết làm gì cứ siết chặt lấy nhau, dè dặt hỏi:
"Anh... anh có thể sắp xếp thời gian về sớm chơi với con được không?" Ánh mắt cô tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn, lạnh lùng trước mặt mình, mong chờ câu trả lời.
"Con bé còn nhỏ như vậy... Chơi được cái gì chứ?" Diệp Thành hỏi lại một cách thờ ơ, giọng điệu còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hon-nhan-chung-ta-ket-thuc/3739466/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.