Thời Thần vui vẻ ngồi đung đưa trong phòng nghiên cứu.
Từ Lâm Thanh không dấu vết liếc cô một cái: “Vui thế à?”
Thời Thần không hề giấu giếm: “Chứ sao! Vừa rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt Nhiễm Đinh khi thấy cậu xuất hiện đâu, tôi thấy rất vui đó!”
… Ba la bô lô xong, Thời Thần mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cô dừng lại, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn biểu hiện của Từ Lâm Thanh, đắn đo câu từ: “Cái đó, vừa rồi tôi thấy cậu chào hỏi Nhiễm Đinh, cậu biết cô ta à?”
Nếu Từ Lâm Thanh và Nhiễm Đinh thực sự qua lại còn tương đối quen thuộc, mà cô lại tỏ rõ thái độ không thích Nhiễm Đinh ở đây thì có lẽ không hay cho lắm nhỉ?
Trong lòng Thời Thần thấp thỏm không yên thì thấy Từ Lâm Thanh nhìn mình suy tư.
Thời Thần càng ngày càng bất an, không nhịn được thở dài, thật là, sao cô không kiêng kỵ tí nào cả.
Từ Lâm Thanh trầm ngâm gật đầu: “Hình như từng trông thấy một hai lần.”
Thời Thần: “…..?”
Từ Lâm Thanh không quan tâm: “Thực sự không nhớ rõ lắm, xin lỗi.”
Thời Thần không kìm được “phụt” cười, càng thấy vui hơn.
Làm sao đây, bây giờ cô có vẻ như càng ngày càng không có giới hạn, nghe người khác “phỉ nhổ” Nhiễm Đinh mà cô lại thấy vừa lòng như này.
Thái độ không để tâm của Từ Lâm Thanh không phải đang nói với cô rằng Nhiễm Đinh thực sự không có trong kí ức mấy nên anh hoàn toàn không nhớ được đó sao?
Trong lòng Thời Thần không ngăn được chút xấu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-em-toa-sang/246788/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.