Chương trước
Chương sau
Các anh chị đều mang bộ dáng như đang thẩm vấn “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị”, Thời Thần hắng giọng.
Thực sự là cô không hề nói dối.
“Em nhận cô gái trong bài đăng đó đúng là em,” Đối mặt ánh mắt chăm chú hiếu kì như tia X-quang của mọi người trong sư môn, Thời Thần khó nói ra lời, “Nhưng em thề, em không tìm Từ Lâm Thanh để tỏ tình thật mà!”
“Sáng hôm nay em đi đưa tài liệu thì tình cờ gặp Từ Lâm Thanh. Em nợ cậu ấy tiền nên trả lại cho cậu ấy thôi.”
“…..???” Các đàn anh đàn chị nhìn nhau mấy lần, trên mặt viết đầy chữ không tin.
Thời Thần giơ tay lên: “Em nói thật, hoàn toàn không có việc gì khác!”
Trình Dục thở dài, lại vỗ vai Thời Thần: “Đàn em, cuối cùng chị cũng biết tại sao em xinh đẹp như thế mà vẫn độc thân nhiều năm rồi.”
Thời Thần ngẩng đầu nhìn chị ấy.
“Chiếu với dáng người, khuôn mặt và khí chất kia của Từ Lâm Thanh, em kéo người ta vào rừng cây nhỏ mà chỉ nghĩ đến việc trả tiền thôi thì em không độc thân còn ai độc thân được nữa?”
Thời Thần: “…..”
*****
Nhờ cái tên “Từ Lâm Thanh” không ai ở Đại học Q không biết, thêm người nào đó dấu tên ban tặng mà bài đăng này đã tàn sát đẫm máu trang chủ diễn đàn Đại học Q tận ba ngày, mà vì không ai biết tình hình bên trong câu chuyện, cũng không nhìn thấy Từ Lâm Thanh và cô gái kia có qua lại với nhau, đôi bên không lên tiếng nên dần dần lắng xuống.
Thời Thần luôn theo dõi bên trong diễn đàn Đại học Q từng khắc một cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau sự việc này, cô cũng hiểu ra sự chủ nợ mà cô thuận tiện mượn tiền lúc vô tình gặp bên hồ Vị Danh là sự tồn tại của hạng gió tanh mưa máu cỡ nào.
Theo phổ cập khoa học của đàn chị Trình Dục, cái tên Từ Lâm Thanh là đại biểu cho đẳng cấp lão đại đứng đầu của Đại học Q.
Thời Thần chỉ thuận miệng hỏi “Sao lại thành lão đại” thôi mà Trình Dục đã bắt lấy cô gần hai tiếng đồng hồ chỉ kể về sự tích chói lọi của Từ Lâm Thanh ——
“Vừa mới vào năm nhất đại học nam thần của chị đã tham gia cuộc thi của Mỹ rồi, em biết đấy, rất ít sinh viên năm nhất tham gia cuộc thi của Mỹ. Khi đó có rất nhiều người không nghĩ tốt về cậu ấy, cho rằng cậu ấy còn quá trẻ nên tự phụ, kết quả là cậu ấy mang về cho trường một giải O* đó.”
*Nguyên văn của tác giả.
“Trong toàn bộ thời đại học, lần nào Từ Lâm Thanh cũng đứng đầu trong bảng xếp hạng tổng, em cũng biết khoa Máy tính Đại học Q toàn là dạng trâu bò đó, mà Từ Lâm Thanh vẫn cứ mạnh như thế, vững chắc như chó già* ấy.”
*Nguyên văn là lão cẩu, kiểu như lão làng, không thể dịch chuyển á.
“Thành tích tốt cũng được, giải thưởng đếm không nổi cũng không sao, nhưng từ bóng rổ, chạy đường dài đến thư pháp, tất cả mọi thứ Từ Lâm Thanh đều giỏi, mỗi lần chị nghi ngờ Từ Lâm Thanh không làm được việc gì đó hay không thì Từ Lâm Thanh đều dùng thực thế chứng minh cho chị thấy – không có.”
…..
Thời Thần không nhịn được bùi ngùi.
Chỉ dựa vào khí chất và ngoại hình của Từ Lâm Thanh cũng đủ khiến trái tim nhiều người đập rộn, cộng thêm kỹ năng nhiều như bug…
Thần tiên, tu hành đắc đạo.
Thời Thần đang say sưa lắng nghe thì Diêu Tử Ninh xen vào một câu: “Tuy Từ Lâm Thanh giỏi quá trời quá đất là sự thật, nhưng Trình Sơ của Quang Hoa chúng ta cũng không tệ lắm đâu.”
Thời Thần sững lại.
May thay Trình Dục quay đầu đi nên không chú ý tới thấy biểu hiện của Thời Thần.
Trình Dục cũng hào hứng: “Đương nhiên rồi, đều là người làm mưa làm gió cả, nhưng nói thật, tớ vẫn thấy Từ Lâm Thanh giống nam thần hơn một chút, Trình Sơ đẹp thì đẹp thật, mà tính cách thì… quả thật không phải gu của tớ.”
Thời Thần cúi đầu.
Đúng rồi, Trình Sơ chỉ có thể được gọi là dịu dàng với Nhiễm Đinh thôi.
Cô mím môi không nghĩ nữa, tiếp tục xem tài liệu trên máy tính, sáng nay Khổng Nhẫn thông báo tạm thời để cô buổi chiều đến thư viện trao đổi với sinh viên của thầy Đoàn về tiến độ của hai bên mà cô vẫn chưa chuẩn bị xong hết nữa.
Cũng may sinh viên hai trường làm xong thủ tục thì có thể sử dụng thư viện của nhau, sinh viên thầy Đoàn nhanh gọn hẹn gặp trước phòng nghiên cứu của Đại học B, bằng không với hiện trạng không giấy tờ của cô bây giờ sẽ khá phiền toái.
Thời Thần suy nghĩ một lúc rồi lấy số điện thoại của sinh viên thầy Đoàn từ cuốn sổ của mình cất vào trong túi.
Chớ cho đến lúc không tìm được người ta mà lại gây chuyện hài.
*****
Nếu Thời Thần biết rằng mình nghĩ cái gì là cái đó sẽ hiện ra, thì lúc sáng cô tuyệt đối sẽ không nhân tiện khi đang nói chuyện cùng đàn chị Trình Dục về Từ Lâm Thanh lại nghĩ đến Nhiễm Đinh.
Thời Thần rút ra cuốn sách mình nhìn trúng, lòng không nói nên lời nhìn vị trí đối diện cuốn sách bị lấy đi lại lộ ra khuôn mặt Nhiễm Đinh đã mấy năm cô không gặp, tâm trạng phức tạp đứng lên.
Không đợi Thời Thần phản ứng, Nhiễm Đinh phía đối diện đã vòng qua kệ sách, xuất hiện trước mặt Thời Thần.
Nhiễm Đinh vô cùng ngạc nhiên: “…Thời Thần?”
Nếu đã không thể trốn thoát, Thời Thần dứt khoát thoải mái chào hỏi Nhiễm Đinh: “Ừm, đã lâu không gặp, Nhiễm Đinh.”
Nhiễm Đinh quan sát Thời Thần, trên mặt vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
Nhiễm Đinh cưỡng ép kìm lại biểu cảm trên mặt, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu học Đại học W sao?”
Thời Thần ra vẻ ung dung, đem cuốn sách mới rút ra từ giá sách ôm vào trong ngực, trên vai đang khoác túi.
Nhiễm Đinh không tránh được tầm mắt va phải logo của chiếc túi mà Thời Thần đang mang, ký hiệu chữ hãng G thật to biểu thị mức giá của chiếc túi này không hề rẻ, chiếc váy trong quý mới nhất của hãng C ôm trọn vóc dáng tuyệt đẹp của Thời Thần, đôi giày trên chân là đôi có giá gần 10.000 tệ mà Nhiễm Đinh mới nhìn thấy trên điện thoại của bạn cùng phòng cách đây hai ngày.
Trang phục Thời Thần diện trên người ít ra cũng phải có giá hàng chục nghìn tệ.
Phần lớn nữ sinh đại học không có khả năng mặc nhiều đồ hiệu xa xỉ trên người như vậy, cho dù có mặc cũng nhất định rất cẩn trọng, thỉnh thoảng còn tỏ thái độ khoe khoang với bạn bè, mà Thời Thần thì ngược lại, không xem những thứ xa xỉ phẩm kia là đồ đắt tiền.
Nhiễm Đinh ngày càng cảm thấy khó chịu.
Hồi cấp ba Thời Thần cũng như thế, dù lúc đó ai cũng phải mặc đồng phục học sinh, nhưng chi phí ăn mặc của Thời Thần rõ ràng đã chênh lệch hơn so với những người bình thường như bọn họ.
Nhưng… không phải Thời Thần vẫn luôn ở Đại học W cơ mà? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Trình Sơ có biết không?
Thời Thần gật đầu, không muốn nói nhiều: “Ừ, tôi học nghiên cứu sinh ở đây, bây giờ đang làm việc giúp giáo sư trong phòng thí nghiệm.”
Giải thích ngắn gọn tình trạng, Thời Thần thực sự không muốn nói gì thêm với Nhiễm Đinh nên giả vờ giơ cổ tay lên nhìn thời gian, cười với Nhiễm Đinh: “Tôi có hẹn nói chuyện với người ta rồi, vậy tôi…”
Trước khi Thời Thần kịp nói “đi trước”, Nhiễm Đinh đã cướp lời cô: “Thời Thần, cậu thấy chúng ta đã lâu không gặp, tính ra trước đây tớ cùng Trình Sơ đến buổi họp lớp các cậu cũng không thấy cậu đâu. Đúng lúc cậu cũng đang ở Đại học B, mấy người chúng ta chọn một ngày tụ họp được không?”
Thời Thần không kìm được cười nhạo trong lòng.
Đây là đang lấy thái độ của chính cung ra vẻ hào phóng với cô đấy à?
Cái gì mà không thấy cô tham gia họp lớp cơ chứ, nguyên nhân vì sao trong lòng Nhiễm Đinh không nghĩ ra được nữa à?
Sắc mặt Thời Thần trở nên lạnh lùng: “Không cần, tôi làm việc giúp giáo sư khá là bận rộn.”
Tâm trạng cả ngày hôm nay vốn tốt lại bị sự xuất hiện đột ngột của Nhiễm Đinh phá hư, Thời Thần không muốn nói lời nào, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhiễm Đinh nắm lấy cổ tay Thời Thần.
Thời Thần quay đầu lại, cau mày nhìn Nhiễm Đinh đang nắm tay mình.
Vẻ mặt Nhiễm Đinh buồn rầu: “Đã qua nhiều năm như vậy có phải cậu vẫn còn trách tớ năm đó tranh tỏ tình với Trình Sơ trước mặt cậu không Thời Thần? Lúc đó tớ…”
Thời Thần không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.
Hôm nay hẹn gặp sinh viên thầy Đoàn trong thư viện quả là một quyết định sai lầm.
Cô hất tay Nhiễm Đinh ra, giọng nói không có chút ấm áp nào: “Quá khứ đã qua rồi, hiện tại tôi không quan tâm đến chuyện gì nữa, và tôi thực sự bận rất nhiều việc.”
Nhiễm Đinh không chịu buông tha: “Tớ không tin cậu có hẹn với người khác…”
Tâm trạng Thời Thần trở nên hỏng bét.
Rốt cuộc cấp ba cô bị mù đến mức nào mà lại nghĩ rằng tính cách Nhiễm Đinh vừa rất tốt vừa hiền lành vậy?
Thời Thần định kêu to để giáo viên quản lý đến đuổi họ ra ngoài, nhưng bỗng dưng nghe thấy một giọng nói dễ nghe vang lên cách đó không xa.
Gọi tên cô —
“Thời Thần?”
Thời Thần sững sốt, đồng thời Nhiễm Đinh cũng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hóa ra là một chàng trai lạnh lùng mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt hôm nay, áo khoác hờ hững vắt trên cánh tay, vẫn là bộ dạng thư thái nhẹ nhàng.
Thấy Thời Thần và Nhiễm Đinh đều nhìn mình, nam sinh thờ ơ gật đầu với Nhiễm Đinh trước, sau đó nhìn Thời Thần chăm chú: “Không phải cậu nói muốn trao đổi tiến độ sao? Tôi đợi cậu trong phòng nghiên cứu sao cậu không đến?”
—— Trước đó, Thời Thần cũng tò mò không biết học trò thầy Đoàn là ai, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến người đến lại là ân nhân của cô Từ Lâm Thanh.
Chính là Từ Lâm Thanh đẹp trai ngời ngời, chỉ cần đứng ở đó là có thể thu được vô số sự chú ý.
Nhiễm Đinh cũng ngây ngẩn.
Thời Thần bước nhanh về phía Từ Lâm Thanh, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Ừm, xin lỗi, mới bị người ta quấn lấy. Đi thôi, chúng ta đi trao đổi về tiến độ.”
Thậm chí Thời Thần không có tâm trạng nói lời tạm biệt với Nhiễm Đinh, bước chân nhanh nhẹn thoải mái đi trước.
Ngoài cái gật đầu như có như không với Nhiễm Đinh lúc ban đầu ra thì Từ Lâm Thanh không biểu hiện thêm bất cứ điều gì, thấy Thời Thần đã rời đi trước, anh cũng sải chân dài theo sau lưng cô gái.
Nhiễm Đinh mất một thời gian dài để hồi phục tinh thần bị khiếp sợ trước sự xuất hiện đột ngột của Từ Lâm Thanh, hơn nữa anh còn biết Thời Thần.
Cô ta nắm chặt tay.
Một lúc lâu sau, Nhiễm Đinh mới chậm rãi mở điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Sơ.
[ Ngạn Chỉ Đinh Lan: Trình Sơ, cậu có biết Thời Thần có bạn trai không? ]
Cô ta mím môi.
Câu cô ta hỏi có thể được hiểu theo hai cách.
— Biết hay không hoặc có hay không.
Qua hồi lâu, bên kia nhắn lại.
[ C: Ừ, biết. ]
Tác giả có điều muốn nói:
Sẽ khoảng gần mười chương để Thời Thần hoàn toàn buông bỏ Trình Sơ, nếu không thích tình tiết về Trình Sơ thì có thể trực tiếp bỏ qua nha~
Khi mình viết chương này, trong lòng mình nghĩ…
Có tiền thật tốt, ít nhất khi nhìn thấy tình địch, mình có thể dùng trang phục trên người mình chém đối phương 10.000 lần dễ như trở bàn tay luônヽ ( ̄▽ ̄)?
Cảm ơn các bé tưới dịch dinh dưỡng nhaa ~
Tưới vất vả rồi, cảm ơn các bé!
Ngày mai gặp lại.
Editor:
Tên Wechat của Đinh Nhiễm có chữ Đinh giống trong tên ấy, và ngạn chỉ đinh lan còn là một loại thảo mộc trên bờ, loại lan trên lục địa nhỏ, có mùi thơm nồng và màu xanh lục. Cả ngạn chỉ và đinh lan đều đề cập đến những bông hoa xinh đẹp bên mặt nước. Được miêu tả là một người như Phương Lan có một đạo đức cao quý, khiêm tốn và lịch sự. (Cre: Baidu “Ngạn chỉ đinh lan”).
Còn tên Wechat của Trình Sơ có là do pinyin tên Trình Sơ là Cheng Yu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.