"Lấy vò rượu đến đây". Ngụy Tô Thận đột nhiên nói.
Trần Nghiêm rất muốn nhắc nhở hiện giờ không phải là thời điểm tốt để mượn rượu giải sầu, nhưng nhớ đến vết xe đổ trước đó, hắn quyết định chưa vội kết luận mà đi lấy rượu trước.
Ngụy Tô Thận gỡ bỏ mảnh lụa đỏ phủ trên vò rượu, hương rượu nồng đậm lập tức lan tỏa.
Phương Sam đang trong trạng thái hôn mê đột nhiên bật dậy như lò xo, mũi như chó săn ngửi ngửi khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở hướng Ngụy Tô Thận đang ôm vò rượu.
Trần Nghiêm đơ cả mặt: "Điện hạ đúng là hiểu rõ hắn".
Ngụy Tô Thận khẽ cười nhạt một tiếng, có đôi khi anh cũng mong đoán sai một lần.
Anh lạnh lùng nâng cao vò rượu, không cho Phương Sam với tới, vẻ mặt thờ ơ hỏi: "Cậu đã bán công chúa đến mỏ nào rồi?"
Con ngươi của Phương Sam vẫn không nhúc nhích, tựa như là đang nhớ lại, cuối cùng trả lời. "Là Đông Sơn, Nam Sơn, hay là Bắc Sơn nhỉ?"
Ngụy Tô Thận cười lạnh, lập tức đậy kín vò rượu, nói với Trần Nghiêm: "Phái người đi Tây Sơn tìm!"
"...!"
Phương Sam nhăn mũi: "Đừng ỷ anh được tôi cưng chiều mà làm càn."
Nguỵ Tô Thận: "Hi vọng sau khi cậu tỉnh lại vẫn còn có giác ngộ này!"
Trần Nghiêm nhìn vào ánh mắt đã không còn độ ấm của anh, tiếp tục lùi ra sau một bước, đảm bảo mình đứng vào vị trí an toàn rồi mới nói: "Tốt nhất chúng ta tự mình đi tìm".
Ai biết công chúa đã bị làm nhục thành bộ dạng gì rồi, chuyện này càng ít người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958015/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.