Một khi điều động cấm vệ quân trong cung sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, cũng may Trần Nghiêm không bao giờ thiếu nhân thủ, liền chọn được mười lão binh.
Mặc dù làm theo lệnh của Thái tử, nhưng Trần Nghiêm vẫn cảm thấy chuyện bé xé ra to.
Nguỵ Tô Thận biết hắn đang nghĩ gì, nhưng không giải thích, ngược lại còn căn dặn: "Nếu như tình hình khó kiểm soát, hãy tìm cách tạo ra hỗn loạn lớn hơn, Cô sẽ nhân cơ hội mang người rời đi".
Trần Nghiêm nhịn lại nhịn, do thân phận hạn chế không tiện nói nhiều, nhưng trong tiếng phân phó không ngừng của Ngụy Tô Thận, rốt cuộc cũng không nhịn nổi: "Điện hạ có phải là lo lắng vô cớ quá không?"
Nguỵ Tô Thận dừng bước, các lão binh đi theo sao bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lo lắng thái tử sẽ nổi giận.
"Tửu lâu ở đâu?"
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Trần Nghiêm ngẩng đầu nhìn một vòng, nhớ rằng nó ở xung quanh đây.
Hắn không có hứng thú gì với văn hóa ngoại quốc nên chưa từng tới đây, bất quá tửu lâu được xây rất cao, trên đó luôn được treo đèn lồng rực rỡ, đứng từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
Mà bây giờ nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy gì cả.
"Có phải đã đi nhầm đường rồi không?" Trần Nghiêm nghi ngờ.
Là người từ bên ngoài đến đây, Nguỵ Tô Thận cũng không thông thạo kinh thành lắm, nghe vậy cũng khẽ nhíu mày một cái.
Lúc này một lão binh lên tiếng: "Đi tiếp về phía trước là tới, ta đã từng đi qua một lần".
Nguỵ Tô Thận bán tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958014/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.