Nhìn sắc mặt của ký chủ, Phương Sam liền biết chuyện này mười phần thì có chín phần không thành, cuối cùng hắn vẫn còn cố giãy giụa: "Thành toàn cũng là một loại mỹ đức, đợi tôi thành hoàng đế rồi, hưởng chút cảm giác được làm nữ đế, tôi sẽ nhường ngôi lại cho anh".
Nguỵ Tô Thận không có vẻ chế nhạo như thường ngày, thái độ dịu dàng khác thường, vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Phương Sam: "Ngoan nào".
Sự dịu dàng bất ngờ đập cho người ta choáng váng không kịp trở tay.
"Đi ngủ đi". Câu nói tiếp theo lại khôi phục giọng điệu lạnh như băng.
Phương Sam xoa mũi một cái, đây là ý nói mình đang nằm mơ giữa ban ngày à.
Bỏ lại một tiếng à đầy ẩn ý, Nguỵ Tô Thận chắp tay rời khỏi.
Trần Nghiêm nhận được tin báo, xác định thái tử đã rời khỏi mới xuất hiện trở lại lần nữa, còn chưa đi đến dưới giàn hoa, đã nhìn thấy Phương Sam vẻ mặt thất thần, đang nhìn lên trời bằng ánh mắt lên án.
Trần Nghiêm: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Sam thất thần nói: "Ngươi không hiểu được ta vừa đánh mất cái gì đâu".
Giấc mộng làm nữ hoàng đã tan biến trong chốc lát.
Trần Nghiêm đã sớm từ bỏ ý định tìm hiểu những gì đang diễn ra trong não của người này, đứng ở trước mặt hắn, hỏi thẳng vào vấn đề mà mình quan tâm nhất: "Thái tử nói công chúa nước Việt Tú có ý định với ta".
Nếu như là người khác, nhất định Phương Sam sẽ cười khinh bỉ, nhưng mà do chính miệng Nguỵ Tô Thận nói, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958013/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.