Khác với đám quan văn không quyết đoán, Trần Nghiêm thuộc phái hành động, ngoại trừ lúc ở trên chiến trường thì hắn không cần phải quá mức cẩn thận suy tính.
Sau khi Phương Sam đưa ra quyết định, ngay ngày hôm sau, Trần Nghiêm đã vào cung.
Dạo gần đây tâm trạng của Thừa Nguyên Đế khá là thoải mái, lúc nhìn thấy Trần Nghiêm thì khóe miệng vẫn còn đang cong lên.
Trần Nghiêm cười lạnh trong lòng, sắp khóc đến nơi rồi.
"Vì sao sắc mặt của ái khanh lại nghiêm túc như thế?" Nhìn thấy sắc mặt của hắn, nụ cười của Thừa Nguyên Đế cũng vô thức thu lại, tưởng là có tình huống gì không tốt đã xảy ra.
Đương nhiên Trần Nghiêm sẽ không trực tiếp nhắc tới chuyện Phương Sam muốn nhập cung, rất có nề nếp mà nhắc tới chuyện chính sự trước: "Nước Việt Tú lợi dụng việc tổ chức tiệc rượu để tranh tài một cách vô vị, thần đang nghi ngờ là có mưu đồ khác".
Nghe nhắc tới hai chữ Việt Tú, Thừa Nguyên đế liền không vui, tựa như vừa trông thấy một con bọ chó nhảy tới nhảy lui trước mắt, vừa chướng mắt lại khó đánh chết.
"Bọn chúng đúng là khéo tính toán, chẳng qua là muốn thể hiện một chút thực lực, muốn nhắc nhở trẫm không nên khinh địch ra tay với bọn chúng".
Trần Nghiêm: "Nhưng tại sao lại chọn cách này?"
Ánh mắt của Thừa Nguyên Đế trở nên âm trầm, tựa như đã phát hiện ra điều bất thường: "Đúng là đã quá lộ liễu".
Trần Nghiêm: "Thần cảm thấy nhất định là nội bộ của nước Việt Tú đã xảy ra vấn đề, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958012/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.