Ngày *****ên tới hoàng cung, việc mà Ngụy Tô Thận làm nhiều nhất chính là uống thuốc.
Cơ thể này vẫn còn hơi sốt nhẹ, cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, thái y cũng không dám lơ là, mỗi ngày đều đến bắt mạch vài lần.
Phương Sam không xuất hiện suốt một ngày, khiến Ngụy Tô Thận cảm thấy bất an. Dựa vào sự hiểu biết của anh về Phương Sam, vừa mới bắt đầu ẩn núp càng lâu thì càng có nghĩa là sự việc sẽ càng lớn.
Lại qua thêm hai ngày nữa, thân thể Ngụy Tô Thận đã khỏe hơn nhiều, thái y dặn dò phải tránh gió, nhưng có thể đi lại nhiều hơn.
Mùa hè, hoa trong ngự hoa viên nở rực rỡ đủ màu, có rất nhiều loại hoa, nhưng lại thiếu chút linh hồn.
Từ xa đã thấy vài cung nhân cố tình tránh né một chỗ nào đó mà đi.
Qua tán cây che lấp có thể nhìn thấy thừa ra một màu vàng óng.
Ngụy Tô Thận hơi cau mày, cũng chuẩn bị đi đường vòng.
Nhưng mà có người đã nhìn thấy anh trước một bước. "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Ngụy Tô Thận không đổi sắc mặt, xoay người đi tới trước mặt, liếc nhìn Lý Nguyên đang hành lễ: "Mắt nhìn tốt đấy."
Lý Nguyên làm sao mà không nhận ra thái tử vừa định lượn quanh tránh bọn họ, nếu trước đó chỉ là nghi ngờ thái tử có thể đã tương kế tựu kế để gài bẫy Lệ phi, thì bây giờ gần như đã chắc chắn.
Lý Nguyên khẽ cúi đầu, khiến Ngụy Tô Thận càng giống như đang nhìn xuống ông từ trên cao. "666?"
Lý Nguyên mờ mịt, hơi bối rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958002/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.