"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!".
Lúc Ngụy Tô Thận mở mắt ra, những giọng nói vô cùng phấn khích vang lên bên tai.
Trong mũi tràn ngập mùi thuốc đông y, nhìn qua thì thấy trong phòng đầy người đang quỳ gối, còn chưa kịp mở miệng, đã có người nắm lấy cổ tay của anh: "Điện hạ, thần xin phép bắt mạch cho ngài".
Điện hạ?
Nguỵ Tô Thận nhắm mắt lại, không sao, có thể chỉ là một hoàng tử.
Thái y đang bắt mạch, đầu ngón tay bắt đầu run nhẹ, kích động nói: "Thái tử quả nhiên là được ông trời phù hộ, bệnh tình đã hoàn toàn hồi phục".
Nguỵ Tô Thận giật mình... Thái tử?
Ở lâu với hệ thống, tâm trạng của anh đã trở nên phóng khoáng, anh nhanh chóng tìm ra một cách khác tự an ủi tâm lý, có lẽ chỉ là một thái tử không được sủng ái.
Mới vừa chuẩn bị tâm lý xong, nghiêng đầu một cái, thấy một người đàn ông uy nghiêm, lúc này trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, hiển nhiên là bị thiếu ngủ.
Trên người khoác một thân long bào, nhắm hai mắt cũng có thể đoán được thân phận của người này.
Lo lắng trên mặt hoàng đế không thể là giả được, chứng tỏ thái tử rất được thánh tâm.
Nguỵ Tô Thận rất muốn xoa xoa trán, nhưng tay chân vẫn còn có chút tê cứng, nhận ra việc không gọi phụ hoàng ngay có thể khiến người khác nghi ngờ, anh liền ra hiệu chỉ về phía cổ họng mình.
Tiểu thái giám đứng gần hiểu ý, vội vã đi lấy nước ấm đến.
Nguỵ Tô Thận uống xong một ngụm, dùng giọng nói khàn khàn kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958001/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.