Tay nghề của Khương Mỹ Linh rất tốt, một bàn đầy ắp món ăn được trình bày vô cùng tinh xảo, có thể hình dung như một tác phẩm nghệ thuật.
Khuyết điểm duy nhất là quá ít.
Phương Sam nhìn mấy miếng rau dưa được sắp xếp gọn gàng trong đĩa thức ăn, không phóng đại nhưng có thể nói chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ôm tâm lý may mắn hỏi Nguỵ Tô Thận. "Có phải đây là kiểu ăn của phương Tây, mỗi người một đĩa phải không?"
Nguỵ Tô Thận quét mắt nhìn hắn một cái, lành lạnh nói. "Áp dụng phương pháp truyền thống".
Khương Mỹ Linh đang bận bịu tịch thu đồ ăn vặt của nhóc mập, không chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ. Sau khi xác nhận đã lấy đi viên kẹo cuối cùng trên người nhóc mập, bà mới lịch sự nói với Phương Sam. "Ăn nhiều một chút, cứ coi như là đang ở nhà mình".
Phương Sam cũng rất muốn ăn nhiều, nhưng mà thực tế thì, một bàn này có lẽ còn không bằng một bữa sáng của hắn.
Sau khi kết thúc cầu phúc, ngủ lại một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã lái xe trở về. Gió buổi sáng quá đỗi mát mẻ, dù chẳng làm gì, chỉ ngắm nhìn mặt trời còn chưa mọc hẳn, cũng có cảm giác mình rất siêng năng.
Phương Sam chìm đắm trong loại ảo giác này, chân trời sáng sớm tựa như mang đến hi vọng vô tận.
Tâm trạng tốt đẹp đó chỉ duy trì được 2 giờ 8 phút, lúc xe lái từ đường rừng nhỏ ra đường lớn rộng rãi, từ xa Phương Sam đã nhìn thấy một bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957996/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.