Để một cô gái về nhà một mình trễ như thế chắc chắn không an toàn, sau khi âm thầm lo lắng cho tương lai của Ngụy Tô Thận, Khương Mỹ Linh quay sang nói với Trần Băng Anh: "Tối nay cứ ở lại đây, đừng đi đường vào ban đêm."
Trần Băng Anh từ chối tượng trưng một chút, sau đó mỉm cười nhận ý tốt của bà.
Ngụy Tô Thận ném khăn tẩy trang qua, Trần Băng Anh theo phản xạ đón lấy."Không cần khách sáo." Ngụy Tô Thận vừa rửa tay xong, trở lại nói: "Dùng không hết cũng phí."
Nụ cười của Trần Băng Anh dần có dấu hiệu cứng lại: "Thế thì... cảm ơn anh."
Bên cạnh, truyền đến tiếng cười khẽ của Phương Sam, Trần Băng Anh không rõ vì sao hắn cười, nhưng sự giễu cợt trong giọng điệu của hắn là rất rõ ràng.
Trần Băng Anh mấp máy môi vài lần, từ bỏ việc cố gắng nở nụ cười, quay sang đối diện với Ngụy Tô Thận: "Thật ra đối với con gái mà nói, điều đáng sợ hơn là sáng dậy với mái tóc bết và mặt mũi bẩn thỉu còn bị nhiều người nhìn thấy."
Ngụy Tô Thận vậy mà thực sự tiếp thu ý kiến của cô, chỉ vào Từ Mạt rồi dặn nhóc mập: "Đi tìm một cái khăn mỏng thông thoáng, phủ lên mặt cô ấy."
Trước đây Ngụy Tô Bùi nghĩ rằng lý do anh hai mình không có bạn gái là vì ánh mắt quá mức xoi mói, bây giờ nhìn vào khăn tẩy trang trong thùng rác, cậu xem như đã tỉnh ngộ... Dù có một gương mặt đẹp hơn cả Phan An, người như thế này cũng khó mà tìm được đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957997/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.