Thiếu niên từng bước tiến lại gần, đúng như Ngụy Tô Thận dự đoán, vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện gia tộc.
Sau khi nói xong, cậu ta thở dài: "Gia tộc bất mãn với cậu cũng là điều dễ hiểu."
Mạc Tu đã yên lặng hơn mười năm qua. Mặc dù người của Mạc gia không phải lúc nào cũng đối xử hòa nhã với hắn, nhưng những tài nguyên mà hắn đáng được hưởng cho tới bây giờ chưa từng bị thiếu thốn. Kết quả bây giờ đối phương được lợi ích, nếu như mưu lợi cho bản thân thì cũng thôi đi, lại đi nghĩ đến học viện *****ên.
"Cái cây kia tôi biết đại khái là gì, phần thưởng của học viện hoàn toàn không tương xứng với nó."
"Vậy nếu cộng thêm một đạo sư thì sao?"
Thiếu niên ngẩn ra.
Ngụy Tô Thận: "Một đạo sư luôn ốm đau."
Câu nói vốn là một lời phê bình, nhưng thiếu niên nghe xong lại sáng mắt lên: "Thầy Mộc?"
Ngụy Tô Thận: "Cậu biết ông ấy?"
"Dĩ nhiên." Ánh mắt thiếu niên lộ ra vài phần kính trọng: "Ông ấy là người duy nhất từng thành công nâng cấp cấp bậc của mộng ma."
Theo lý thuyết, cấp bậc của mộng ma giống như thiên phú của con người, cơ bản không thể thay đổi. Nhưng Mộc Nguyên là một ngoại lệ, ông ấy tin tưởng vững chắc rằng trong lúc sinh tử có thể tạo ra kỳ tích, nên đã đưa theo mộng ma điên cuồng chấp hành những nhiệm vụ trí mạng. Cuối cùng, sau những lần cận kề cái chết, ông thật sự đã nâng cấp được mộng ma lên một bậc.
"Thân thể của ông ấy ..."
"Bởi vì chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957978/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.