Phương Sam cảm thấy cũng khó cho ký chủ của mình. Có thể giữ được vẻ trấn định tự nhiên giữa những ánh mắt đầy ác ý như thế này, ngay cả hắn chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đã cảm thấy ánh mắt của những người này như là dã thú, sau một khắc sẽ lao vào cắn xé.
Ngụy Tô Thận dường như hoàn toàn không để ý đến ác ý xung quanh, giọng điệu hiếm hoi ôn hòa: "Còn một chút nữa là trời sáng rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Giọng nói kia, cứ như thật sự quan tâm đến tình trạng tinh thần của tất cả mọi người vậy.
Không quan tâm đến vẻ mặt của những người khác, Ngụy Tô Thận nói xong lại dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phương Sam thì tiếp tục bắt vài con dế để chơi, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Việc đã đến nước này, nhất định là không thể vạch mặt được nữa, đặc biệt là sau khi Ngụy Tô Thận nhấn mạnh câu "hai học trưởng và một học đệ", cho dù bọn họ có âm thầm hạ độc thủ, học viện cũng sẽ nhanh chóng điều tra ra sự việc.
Tên béo đau lòng đến mức không thở nổi, món bảo vật vô giá, không, ngay cả một tòa thành cũng không thể đổi được, giờ sắp bị người khác cướp đi ngay trước mắt!
Lưu Nhạc và Triệu Thiên Thần vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng sắc mặt thì không quá đẹp đẽ.
Ngoại trừ Ngụy Tô Thận, mọi người đều thức trắng cả đêm.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Ngụy Tô Thận đột ngột đứng dậy, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957977/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.