Ngụy Tô Thận chỉ xin nghỉ một ngày, theo lý thuyết thì anh phải quay lại trường vào buổi tối cùng ngày. Thế nhưng, khi anh thực sự đến được Học viện Đế Quốc, đã là giữa trưa hôm sau.
Ba ngày sau bài kiểm tra thức tỉnh, các học sinh đều đi chấp hành nhiệm vụ của mình, còn có một số thì đến dự thính các lớp học khác. Ngụy Tô Thận cứ tưởng quản lý sẽ rất lỏng lẻo, dù trở lại sau ba ngày cũng không sao.
Ai ngờ ở cổng không chỉ có thủ vệ đứng, mà còn có một đạo sư trẻ phụ trách ghi tên những học sinh về muộn.
Nhìn thấy Ngụy Tô Thận, đạo sư lập tức giáo huấn một phen: "Là học sinh, nguyên tắc cơ bản nhất là phải đúng giờ. Đã nói một ngày, lại dùng đến một ngày rưỡi, đây là biểu hiện của việc không giữ lời hứa."
Ngụy Tô Thận yên lặng đứng ở một bên lắng nghe lời dạy dỗ.
Phương Sam trong đầu trấn an anh: "Yên tâm đi, một đoạn thời gian nữa trong tương lai, anh ta sẽ ước gì chúng ta không quay lại."
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ ngày ngày tác yêu, đêm đêm gây sự.
Ngụy Tô Thận chẳng cảm thấy được an ủi chút nào từ lời nói đó.
Trời cao, mây trắng, không khí nhẹ nhàng khoan khoái.
Khó được khí trời tốt, Ngụy Tô Thận để Phương Sam ra ngoài đi dạo một chút.
Dù hôm nay nắng không gắt, nhưng với Phương Sam, đang khoác nhiều lớp váy áo, vẫn có phần buồn bực.
Ngụy Tô Thận nhức đầu: "Cậu không thể mặc nhẹ nhàng hơn chút sao?"
Phương Sam ném cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957972/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.