Lão tướng quân đã nghiêm túc và cứng nhắc suốt cả đời, khiến kẻ địch nghe tên ông cũng phải sợ mất mật, con cháu khi gặp ông thì tuy không đến mức sợ hãi như vậy, nhưng so ra cũng không kém.
Nhưng đối mặt với một con mộng ma, ông có thể làm gì đây?Lão tướng quân trừng mắt hổ: "Đừng tưởng mi là mộng ma thì lão phu không có cách nào trị mi."
Phương Sam: "Đánh là thương, mắng là yêu."
Nói xong, hắn sợ hãi dựa sát vào Ngụy Tô Thận: "Ông ấy đang đùa bỡn tôi."
Câu nói này được hắn sắp xếp rất khéo léo, như một phép ẩn dụ hoàn hảo.
Ngụy Tô Thận liếc nhìn lão tướng quân, hơi nhíu mày một cái, tỏ vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sợ rằng nếu tiếp tục ở chung thì sẽ bị làm cho tức chết, lão tướng quân chỉ tay về phía cửa.
Trong chớp mắt, Ngụy Tô Thận đã mang theo Phương Sam biến mất.
Lão tướng quân ngồi xuống ghế, bóp bóp trán. Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc... ông cảm thấy nhớ những ngày tháng khi Mạc Tu chưa thức tỉnh.
Sau một lúc lâu, đột nhiên ông nhớ ra mình vẫn chưa giao phó chuyện quan trọng nhất.
Vỗ tay một cái, một tên thị vệ từ ngoài cửa bước vào: "Ngài có gì phân phó ạ?"
Lão tướng quân: "Đi gọi cái đứa vô dụng nhất trong nhà đến đây."
Thị vệ khom người rời khỏi, không lâu sau, anh ta bế đến một con chó đất. Lai Phúc là một chú chó nghịch ngợm, ngay cả khi bị người ta bế, nó cũng không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957971/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.